Chương 22: Bằng hữu

Chúc Thanh Thần thậm chí còn cọ cọ chân trên mặt đất như con ngựa, cố gắng phát huy sức mạnh lớn nhất!

--- Lý Việt đáng ghét, ai cho ngươi sờ mông ta! Đâm chết ngươi!

--- đâm, chết, ngươi!

Lý Việt mở lòng bàn tay đè đầu y: “Chúc Khanh Khanh, ngươi cho rằng đầu ngươi là đầu trâu chắc?”

Chúc Thanh Thần không có tâm trí đùa cợt với Lý Việt, lắc đầu hai cái, thoát khỏi sự khống chế của hắn: “Đi! Đi ra ngoài nhìn xem!”

Lý Việt im lặng, Chúc Thanh Thần quay đầu muốn đi: “Vậy ta tự mình đi ra ngoài, ngươi ở đây chờ ta.”

Bỗng nhiên, Lý Việt vươn tay, một tay ôm eo y, kéo y về.

Chúc Thanh Thần đá chân, cố gắng giãy giụa: “Đã nói ta tự đi ra ngoài rồi!”

Lý Việt lại nói: “Mặc áo choàng vào.”

*

Ngoài cửa cung, gió lạnh tuyết rơi, đèn trong cung lập lòe sắp tắt.

Trên nền tuyết, hai hàng cấm quân tay không bao quanh mười mấy vị đại thần đến cầu kiến.

Ba vị đại thần cầm đầu đầu đúng là Vệ Bình, Thẩm Trúc và Mục Anh mà Chúc Thanh Thần vừa nhắc đến.

Thẩm Trúc đứng giữa ôm một tấm bài vị. Ba người mặc thường phục, cùng quỳ gối trước cửa cung, ánh mắt kiên định nhìn tường thành cao chót vót trên đầu.

Đúng vậy, họ đều là tri giao của Chúc Thanh Thần, lần này đến đây chỉ để Lý Việt cho Chúc Thanh Thần một lời giải thích.

Mười năm trước, rõ ràng bệ hạ tự mình ôm bài vị của Chúc Thanh Thần, với thân phận là phu quân, mặc áo tang cho y, tại linh đường của y thề cả đời này sẽ không nạp hậu cung, chỉ có một Hoàng hậu duy nhất là Chúc Thanh Thần.

Còn thỉnh bọn họ đến làm chứng.

Nhưng lúc này mới qua mấy năm?

Ngày xưa bệ hạ thề thốt trong linh đường, lời ấy đến bây giờ còn văng vẳng bên tai họ. Nhưng trong nháy mắt, ngài đã mang một tiểu công tử từ bên ngoài về.

Dù cho vị tiểu công tử này có giống Chúc Thanh Thần đến đâu, dù cho bệ hạ cảm thấy giống đến mức nào, nhưng, không phải chính là không phải.

Nếu đã lập lời thề, vậy tuyệt đối không thể nuốt lời!

Họ thân là bằng hữu của bệ hạ và thái phó, nên có trách nhiệm nhắc nhở ngài!

Những lão thần Phượng Tường từng là cộng tác của Chúc Thanh Thần đều nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy!

Họ biết, bệ hạ hùng cường. Những năm gần đây, hắn nắm hết quyền hành, nói một không hai, nếu chọc tức bệ hạ, họ tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng chính vì bệ hạ nói một không nói hai, họ mới phải suốt đêm đến, nếu kéo dài và do dự, lo trước lo sau, chỉ sợ ngày mai, sẽ có sắc lệnh phong tước xuống!

Họ quyết tâm đến đây, không màng sống chết, chỉ cần một lời giải thích của bệ hạ.

Nhưng hiển nhiên một số đại thần không nghĩ như vậy.

Họ là con cháu thế gia vào triều làm quan, sau khi Lý Việt thống nhất thiên hạ đã đầu hàng quy thuận. Họ chưa từng gặp Chúc Thanh Thần, lần này đến đây, hoàn toàn chỉ để tham gia náo nhiệt.

Thấy cấm quân đã đến đây, đại thần thế gia tiến lên khuyên bảo.

“Hai vị tướng quân, Thẩm đại nhân, các ngươi mau mang theo những người khác trở về đi thôi.”

“Bệ hạ đã lệnh cấm quân đến đây, nếu tiếp tục gây rắc rối sẽ không xong.”

“Các ngươi cũng quá cứng đầu, bệ hạ năm đó chỉ là nhất thời thương cảm, thuận miệng lập lời thề, đã giữ được mười năm, khiến bá tánh phê bình, cũng đủ rồi.”

Mục Anh nới lỏng tay, nghiêm mặt nói, “Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, nói sẽ thủ thái phó cả đời, vậy chính là cả đời. Hiện giờ người trong thiên hạ đều nói, thái phó Thái Tử và bệ hạ…. Bệ hạ nói buông là buông, thái phó Thái Tử phải làm sao?”

“Hơn nữa, Vương đại nhân, bá tánh trong Phượng Tường thành mỗi ngày đều cung phụng tế bái thái phó Thái Tử, truyền xướng mối tình thâm nghĩa trọng của bệ hạ và thái phó Thái tử, phê bình khi nào? Ngài đừng nói bậy.”

“Ngươi…. Ngươi ngươi ngươi…. Ta có lòng tốt khuyên bảo, các ngươi….”

Vương đại nhân nói không nên lời, phất tay áo rời đi, một đại thần khác vẫn tiếp tục nói.

“Mục tướng quân, không thể nói như vậy. Những gì Vương đại nhân nói rất có đạo lý, từ xưa đến nay, vương hầu khanh tướng đều tam thê tứ thϊếp, có gì sai?”

“Bệ hạ là vua của một nước, vì thái phó thủ tiết hơn mười năm, cũng coi như đủ rồi, không thể để bệ hạ vẫn luôn thủ y chứ?”

“Ta chưa từng nghe nói có hoàng đế nào giữ mình vì thái phó. Tuy nói bệ hạ đang độ tuổi xuân, nhưng cũng nên tính đến lợi ích của đất nước, không thể mãi mãi như vậy….”

Vệ Bình hừ lạnh một tiếng, “Lưu đại nhân, bàn tính của ngươi rất khá. Mười năm trước, ngươi đã muốn nhét một đôi nhi nữ vào hậu cung của bệ hạ, cuối cùng bị bệ hạ mắng cho một đốn, kéo ra ngoài đánh 30 đại bản, đẩy vào thiên lao.”

“Thế nào? Đôi nhi nữ để lại mười năm, vẫn muốn nhét họ vào cung? Ngươi còn nhớ rõ ngươi đã ra khỏi thiên lao thế nào không? Ngươi hướng lên trời hô to ba tiếng, “Bệ hạ và thái phó Thái Tử trời sinh một đôi”, bệ hạ mới khai ân thả ngươi ra.”