Chương 21: Đánh

Vệ Bình là con thợ rèn, Thẩm Trúc là con của nhà làm giấy, còn Mục Anh là con của chủ trại nuôi ngựa.

Lý Việt đáp: “Đúng vậy, họ đều ở đây. Một người là Uy Vũ tướng quân, một người là Trấn Bắc tướng quân, còn một người là Thượng thư đài thượng thư lệnh, tất cả đều ở ngoài.”

“Họ cứ bị ngươi đuổi đi như vậy sao?” Chúc Thanh Thần hỏi ngược lại, “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đã thề gì? Tại sao họ lại đến tìm ngươi vào tối muộn như vậy?”

“Ai biết được?”’ Lý Việt cau mày, “Từng người cứng đầu như bò, không biết học với ai….”

Chưa kịp nói xong, ánh mắt của Lý Việt đã rơi vào khuôn mặt của Chúc Thanh Thần.

Hắn dừng một chút, dường như đã hiểu ra điều gì.

Lý Việt vươn tay, bóp má Chúc Thanh Thần, vặn hai cái, thấp giọng nói, “Chúc Khanh Khanh, khó trách, họ đều học theo ngươi.”

“Đau…. Lý Việt, tay ngươi như cái kìm sắt vậy….”

Chúc Thanh Thần đau đến ứa nước mắt, đẩy mạnh tay Lý Việt ra, đứng trước mặt hắn lớn tiếng hỏi: “Học theo ta thì làm sao? Ta thế nào? Họ thì thế nào?”

Lý Việt có lẽ cũng cảm thấy mình dùng quá nhiều sức, nhưng không tiện biểu hiện quá áy náy, bàn tay chạm vào mặt của Chúc Thanh Thần, xoa lung tung.

“Ngày ngày già mồm với trẫm, không khác gì mấy con bê con.”

“Lúc này không cho phép trẫm gϊếŧ người, lúc kia muốn dời đô, lúc khác lại muốn đào kênh, bây giờ trực tiếp chạy đến cửa cung, bắt trẫm ra mặt.”

“Chúc Khanh Khanh, ngươi dám nói, bọn họ không học theo ngươi? Ngươi không phải giống họ như đúc sao?”

Đây là lần đầu tiên sau khu gặp mặt, Lý Việt tự xưng là “trẫm” với Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần chống tay, nói năng hùng hồn lý lẽ: “Họ không sai. Các đại thần ở bên ngoài can ngăn, nhưng ngươi không ra hỏi họ vì lý do gì, lại còn sai cấm quân đánh họ!”

Lý Việt mở to mắt, khϊếp sợ hỏi: “Ta nói muốn đánh bọn họ khi nào?”

“Vừa rồi!” Ánh mắt Chúc Thanh Thần rất chắc chắn, “Ta đã nghe thấy rồi!”

“Chỉ để cấm quân lôi họ ra ngoài, đừng chặn trước cửa cung, đánh chỗ nào?”

“Nếu họ không chịu đi, cấm quân lại một hai phải kéo họ ra ngoài, hai bên qua lại, không phải là sẽ đánh nhau sao?”

Chúc Thanh Thần vươn tay kéo hắn.

“Đi, Lý Việt, chúng ta ra ngoài nhìn xem, lâu rồi ta không được gặp họ.”

“Không đi.”

Lý Việt cũng bắt đầu giận dỗi.

Hắn đứng vững tại chỗ, nắm tay Chúc Thanh Thần, kéo y quay lại.

Hắn không muốn ra ngoài gặp đám đại thần kia, càng không muốn đưa Chúc Thanh Thần ra ngoài trời mưa tuyết.

Hắn chính là hoàng đế!

Hoàng đế làm việc gì, đưa ai về, cần phải báo cáo cho các quan đại thần sao?

Quả thực là đi ngược với lẽ trời!

Cố tình Chúc Khanh Khanh vì bọn họ, già mồm với hắn!

Thật là làm hắn tức chết đi được!

Chúc Khanh Khanh ở đây, vậy văn nhã một chút…. Mặt rồng giận dữ!

“Chúc Khanh Khanh, nếu ngươi tiếp tục đứng về phía họ, trẫm sẽ….”

Lý Việt giơ tay lên, làm bộ muốn đánh y.

Chúc Thanh Thần không trốn tránh, không sợ hãi chút nào. Y đứng trước mặt Lý Việt, kiên định nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của hắn.

“Lý Việt, ngươi dám đánh ta! Ngươi còn gọi cả họ lẫn tên ta!”

“Ta khi nào gọi cả họ lẫn tên ngươi?”

“‘Chúc Khanh Khanh’, ngươi gọi ta là ‘Chúc Khanh Khanh’!”

“Đại danh của ngươi là ‘Chúc Khanh Khanh’? Vậy đại danh của ta là ‘Lý Nguyệt Nguyệt’?”

Bàn tay của Lý Việt rơi xuống, Chúc Thanh Thần vô thức vươn tay đẩy hắn.

“Lý Việt, ngươi dám đánh ta, ta theo ngươi 18 năm, ngươi….”

Ngay sau đó, bàn tay Lý Việt đánh nhẹ vào mông Chúc Thanh Thần.

Giọng nói của Chúc Thanh Thần đột nhiên im bặt.

Đôi mắt tròn tròn của y mở to, ngơ ngác nhìn Lý Việt.

Đây mà là đánh nhau hả? Này rõ ràng là lợi dụng! Lý Việt đang lợi dụng y!

Lý Việt đối diện với ánh mắt không thể tin được của y, cũng im lặng.

Trời đất chứng giám, hắn vốn chỉ muốn vỗ đầu Chúc Thanh Thần, sau lại cảm thấy vỗ đầu không tốt lắm, khả năng sẽ vỗ ngốc, nên muốn chuyển sang vỗ vai y.

Nhưng lại sợ cơ thể nhỏ bé của Chúc Thanh Thần không chịu nổi, nên muốn vỗ eo.

Nhưng vẫn cứ không ổn, vỗ eo ngụ ý không tốt lắm, vậy xuống chút nữa….

Cuối cùng biến thành thế này.

Trong điện chìm vào sự im lặng chết chóc.

Hai người đứng đối diện nhau, không biết phải nói gì.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên, ngoài cửa lại lần nữa vang lên tiếng của cung nhân.

“Bệ hạ, vài vị đại nhân không muốn rời đi, nhất định phải đứng ngoài cửa cung, cầu kiến bệ hạ.”

Nghe tiếng giọng nói của người khác, Chúc Thanh Thần và Lý Việt mới như bị đẩy mạnh một cái, tỉnh lại, có phản ứng.

Mặt Lý Việt trầm xuống, tràn đầy không kiên nhẫn.

Hắn đã nói, người mà hắn mang về là thái phó Thái tử, đám đại thần này còn chưa chịu dừng lại.

Chém! Chém hết!

Bỗng nhiên, một cơn đau không rõ nguyên nhân truyền đến từ ngực hắn.

Lý Việt cúi đầu, chỉ thấy Chúc Thanh Thần nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, tập trung hết sức, đâm đầu vào ngực hắn.