Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Quân Hậu

Chương 20: Bằng hữu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chúc Thanh Thần chắp tay, ngẩng cao đầu, đứng thẳng lưng lên, lại thẳng hơn một chút nữa, sau đó….

“A….”

Lý Việt đứng sau Chúc Thanh Thần, vươn tay đỡ lấy y, cười nói: “Chúc Khanh Khanh, ngã rồi?”

“Ta biết ngươi sẽ đỡ được ta.” Chúc Thanh Thần đứng dậy từ lòng hắn, một lần nữa đứng trước gương đồng, hai tay túm mái tóc rối bù của mình.

Lý Việt nắm tay y: “Giúp ngươi buộc lên xem sao?”

“Được.” Chúc Thanh Thần gật gật đầu.

Lý Việt đứng sau y, vừa lấy lược chải lên tóc của y thì bên ngoài truyền đến tiếng cung nhân thông báo --

“Bệ hạ, Uy Vũ tướng quân cùng các vị tướng lĩnh khác, Thượng Thư Lệnh và một chúng quan văn đang cầu kiến ngoài cửa cung.”

Sao lại thế này?

Chúc Thanh Thần hoang mang quay đầu nhìn Lý Việt.

Ngươi đã làm chuyện xấu gì rồi?

Lý Việt ôm Chúc Thanh Thần, áp mặt y vào ngực mình, bịt tai y lại, không cho nghe.

Chúc Thanh Thần ra sức lay tay hắn, cố gắng thoát ra nhưng không thành công.

Cánh tay Lý Việt như được đúc từ sắt vậy!

Lý Việt cau mày, lạnh lùng nói vọng ra ngoài cửa: “Buổi chiều không phải đã nói với họ, trẫm biết mình đang làm gì, việc hôm nay, ngày mai thượng triều tự nhiên sẽ rõ, họ vội cái gì?”

Buổi chiều khi Chúc Khanh Khanh đang ngủ, đã có đại thần đến cầu kiến, nhưng không nhiều, đều là từng người một tới.

Đại thần cầu kiến, phần lớn là bằng hữu tốt trước đây của Chúc Thanh Thần.

Lý Việt cũng biết họ đến vì lý do gì.

Chẳng qua là nghe nói hắn đưa một tiểu công tử giống Chúc Thanh Thần từ ngoài thành về, cho rằng hắn thay lòng đổi dạ, đến đòi công đạo cho Chúc Thanh Thần.

Nhưng khi đó Chúc Khanh Khanh vừa về, lại đang ngủ.

Hắn không muốn đánh thức Chúc Thanh Thanh, càng không muốn…..

Càng không muốn để họ thấy Chúc Khanh Khanh sớm như vậy, hắn còn muốn độc chiếm Chúc Khanh Khanh trong chốc lát.

Hắn là quân, họ là thần, họ không đủ sức gây ra sóng gió gì.

Lý Việt không để tâm nữa, chỉ để cung nhân thông báo cho bọn họ một tiếng, ngày mai thượng triều là cũng xong.

Kết quả chỉ trong chốc lát, nhóm người này đã cùng nhau đến đây.

Chúc Thanh Thần cuối cùng đã bỏ được tay Lý Việt ra, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Lý Việt, sao lại thế này?”

Lý Việt im lặng, dường như không muốn nhiều lời.

Cung nhân ngoài cửa lại đáp: “Uy Vũ tướng quân nói, chư vị đại nhân bỏ quan phục, cởi mũ quan, đi mời bài vị của thái phó Thái tử, chỉ muốn thỉnh bệ hạ ra mặt, đối diện với bài vị của thái phó Thái tử, hỏi bệ hạ, có còn nhớ rõ --”

“Mười năm trước, trước bài vị, trên đại điện, bệ hạ đã chính miệng lập lời thề với thái phó Thái tử?”

Có ý gì?

Thái phó Thái tử là ai?

Lý Việt đã tuyên thệ gì trước bài vị của y?

Chúc Thanh Thàn thò đầu ra, nghi ngờ nhìn Lý Việt.

Đợi đã, vị thái phó Thái tử này, chẳng lẽ là….

Chúc Thanh Thần bất giác cúi đầu, nhấc bộ quan phục đẹp đẽ quý giá trên người mình lên, cẩn thận quan sát.

---- không phải là ta chứ?

Lúc trước trò chuyện với Lý Việt, thỏa sức tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp sau khi thống nhất thiên hạ, y từng nói y muốn trở thành thái phó Thái tử.

Nhưng mà….

Lý Việt chưa thành thân, y cũng không có con, Thái tử từ đâu mà có?

Không có Thái tử, thì thái phó Thái tử từ đâu mà ra?

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Việt cau mày, vẻ mặt hơi trầm xuống.

Hắn lạnh lùng nói: “Nói với họ, người mà trẫm mang về chính là thái phó Thái tử, chắc chắn không sau. Ngày mai lên triều, họ vừa thấy là biết, cần gì phải vội như vậy?”

“Bảo họ đừng tốn công vô ích, tất cả quay về ngủ đi, bài vị lấy từ đâu thì đưa về đó, đừng di chuyển qua lại.”

Cung nhân do dự trả lời: “Tuân mệnh….”

Cuối cùng, Lý Việt nói: “Nếu họ không chịu đi, lệnh cấm quân đuổi họ ra ngoài. Nếu vẫn chết sống không chịu, trực tiếp bắt rồi kéo ra.”

“Tuân mệnh.”

Chúc Thanh Thần không kịp hỏi tại sao.

Qua cánh cửa điện, cung nhân đáp lại rồi đi xuống.

Chúc Thanh Thần nhìn Lý Việt, không chắc chắn chỉ chỉ mình.

Y hỏi: “Lý Việt, ta là thái phó Thái tử?”

Lý Việt không trả lời, coi như là đồng ý.

“Ngươi đã tuyên thệ trước bài vị của ta? Thề gì?”

Lý Việt vẫn im lặng, không thoải mái quay đầu đi, tránh ánh nhìn của y.

“Những đại thần bên ngoài, là bằng hữu trước đây của chúng ta. Ngươi phản bội lời thề, bọn họ đến đòi công đạo cho ta…”

Chúc Thanh Thần chưa kịp dứt lời, Lý Việt đã nói: “Không có.”

Hắn nhấn mạnh: “Chúc Khanh Khanh, ta không phản bội lời thề.”

Chúc Thanh Thần: “Vậy bọn họ….”

“Là họ hiểu lầm.” Lý Việt nói, “Chờ ngày mai thượng triều, họ nhìn thấy ngươi, hết thảy sẽ sáng tỏ.”

“Nhưng ngoài kia chắc chắn có Vệ Bình, Thẩm Trúc, Mục Anh phải không?”

Những người mà Chúc Thanh Thần nhắc đến đều là bằng hữu từ thở nhỏ của hai người, cũng là đồng hương, là chiến hữu cùng họ chinh chiến, xử lý chính vụ.

Tổ tông của họ, cũng là người đã cùng gia gia của Chúc Thanh Thần và Lý Việt nổi dậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »