Chúc Thanh Thần giơ tay lên cao cao, Lý Việt không nhịn được mà mỉm cười một chút, sau đó đưa tay lên, xoa xoa vết trắng khả nghi trên khóe miệng y.
“Trước khi truyền thiện, ngươi nên đi rửa mặt trước.”
*
Bồ câu non hầm rất bổ dưỡng, Chúc Thanh Thần bị Lý Việt nhìn chằm chằm, uống một tô canh lớn.
Ngay cả con chim bồ câu cũng bị Lý Việt dùng đũa chia thành từng miếng nhỏ rồi đưa đến trước mặt y.
Chúc Thanh Thần chỉ ăn hai chân và hai cánh của con chim bồ câu, phần thịt còn lại khô cứng, nhai nhai làm y đau cả quai hàm, cho nên toàn bộ đều để cho Lý Việt.
Còn có thịt nai nướng ngoài giòn trong mềm, và rau củ tươi hiếm hoi trong mùa đông.
Dùng xong bữa tối, hai người ngồi trên sập.
Chúc Thanh Thần tựa người trước cửa sổ, nghiêng đầu, chăm chú nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Lý Việt ngồi phía sau, hai tay ôm eo y, giúp y xoa bụng.
Tối nay ăn quá nhiều, Chúc Thanh Thần ban đầu muốn kéo Lý Việt ra ngoài chơi một chút, nhưng khi vừa đến tối, bên ngoài bắt đầu mưa tuyết, lỡ như làm ướt giày vớ và xiêm y, bị cảm lạnh thì không tốt.
Không còn cách nào, hai người chỉ có thể ở lại trong điện.
Một lúc sau, Lý Việt dạy Chúc Thanh Thần luyện Ngũ Cầm Hí.
Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, phủ đầy bậc đá, ánh nến trong ngoài cung lúc sáng lúc tắt, không thể nhìn rõ.
Bỗng nhiên, cơn gió lạnh thổi trực diện khiến Chúc Thanh Thần giật mình.
Y vô thức há to miệng, muốn hắt hơi nhưng không hắt được.
Lý Việt dùng một tay đóng cửa sổ, chỉ để lại một khe hở nhỏ để thông gió, một tay còn lại nhéo mũi của Chúc Thanh Thần, nâng đầu y lên, giúp y kiềm hãm cơn hắt hơi.
Lúc nhỏ, Lý Việt cho rằng, hắt xì là khởi nguồn của phong hàn, thân thể tiểu trúc mã của hắn không tốt, chỉ cần hắt xì một cái là sẽ bị phong hàn, mà bị phong hàn là sẽ nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Cho nên, chỉ cần Chúc Thanh Thần hé miệng, hắn sẽ đưa tay ra nhéo.
Ban đầu là nhéo miệng, sau đó là nhéo mũi.
Lý Việt mang chăn ra, quấn quanh Chúc Thanh Thần: “Bên ngoài có gì đẹp?”
Chúc Thanh Thần lắc đầu: “Không có gì đẹp, toàn là đá.”
Hoàng cung của Lý Việt được cải tạo từ phủ cũ ở Phượng Tường thành.
Tây Bắc lạnh thấu xương, để chặn gió cát và bão tuyết, các cung điện và đường trong cung đều được xây bằng đá, cao và dày.
Nhìn ra xa, một mảng tối tăm, cách xa so với quỳnh lâu ngọc vũ, kim bích huy hoàng mà Chúc Thanh Thần nhìn thấy ở trong sách.
Chúc Thanh Thần quay đầu lại, hỏi: “Lúc trước khi chúng ta nói chuyện phiếm, không phải đã đề xuất một số địa điểm đặt đô thành sao? Sao ngươi lại đặt đô thành ở Phượng Tường?”
“Phượng Tường khắc nghiệt, trong thời gian chinh chiến đã là căng sức chống đỡ, hiện giờ thiên hạ thống nhất, làm sao có thể gánh vác trọng trách của đô thành…”
Chúc Thanh Thần nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Lý Việt, như đã hiểu được điều gì, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Y “chết” ở ngoài thành Phượng Tường, thậm chí cả thi cốt cũng không tìm thấy.
Lý Việt đang bảo vệ y.
Lý Việt làm sao không biết, Phượng Tường khó khăn, đánh canh tác cằn cỗi, bốn phía bị cô lập, chỉ có thể làm đô thành trong thời chiến, trong trường hợp khẩn cấp.
Hiện giờ thiên hạ thái bình, nếu cứ cố chấp cưỡng cầu, chỉ sợ sẽ gây ra hỗn loạn.
Nhưng hắn không muốn.
Hắn tựa như một con rồng đã phi thăng thành thần, bất kể thân hình trở lên to lớn đến đâu, thần lực sâu đến nhường nào, đều sẽ cuộn thân mình, canh giữ trước huyệt động cũ nát, bảo vệ tiểu trúc mã đã chết, không chịu rời đi.
Lỡ như có một ngày, hồn phách của trúc mã trở lại chốn xưa, rồi lại không tìm thấy hắn thì sao?
Điều may mắn nhất đời Lý Việt, chính là hắn luôn chờ ở nơi này, chưa bao giờ rời đi.
May mà, hắn đợi được rồi.
Chúc Thanh Thần mím môi: “Dù sao ta cũng không sao, đã xuống núi rồi. Mấy ngày nữa, chờ ta quen với sự vụ trong triều, chúng ta sẽ chuẩn bị dời đô.”
Lý Việt gật đầu: “Ừ, ngươi lại sợ lạnh, nên đi đến nơi ấm áp hơn.”
Chúc Thanh Thần nghiêm túc nói: “Không phải vì ta, mà là vì bá tánh thiên hạ.”
Lý Việt cười khẽ: “Được, vì bá tánh mưu sinh, mong thái phó Chúc Khanh Khanh lưu tâm nhiều hơn.”
Chúc Thanh Thần đứng trên sập, ngẩng đầu, tự tin chống hông: “Không thành vấn đề!”
Y cúi đầu: “Đúng rồi, ngày mai không phải sẽ thượng triều sao? Ngươi chuẩn bị cho ta một bộ quan bào phải không? Bây giờ ta thử xem.”
“Được.” Lý Việt đứng dậy, đi lấy xiêm y.
Bộ quan phục màu đỏ rực, đôi ủng màu đen, đai lưng bằng ngọc, túi thơm tơ vàng.
Chúc Thanh Thần đứng thẳng trước một tấm gương đồng lớn, xoay qua xoay lại, không chớp mắt nhìn mình trong gương.
Y đã tưởng tượng không chỉ một lần bộ dáng mình mặc hồng quan phục, cẩm hốt bản khi Lý Việt đăng cơ.
Đến gặp minh quân, quan bào trên thân, là mộng của mỗi văn nhân trên đời.
Gia gia của y, cha của y, đều đã từng nghĩ như vậy, đương nhiên y cũng không ngoại lệ.