“Khi đó ngươi không có ở nhà.” Lý Việt cười cười, “Ta sai người lên núi tìm ngươi, nhưng không tìm được, ta không biết phải làm cách nào để nói cho ngươi.”
“Cho dù ta không ở, ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Lúc trước khi ta còn ở đây, ngươi đã đánh trận nhiều năm, trên người chỉ có ba vết thương. Ta vừa đi, ngươi đã biến mình thành như vậy, cho nên ----”
Chúc Thanh Thần vô lý nhưng vô cùng tự tin: “Tất cả là lỗi của ngươi.”
“Ừ, là ta sai.”
Lý Việt thản nhiên nhận sai, Chúc Thanh Thần ngược lại không biết phải nói gì.
Y rũ mắt xuống, mở vạt áo của Lý Việt, cẩn thận quan sát vết sẹo trên người Lý Việt.
Chúc Thanh Thần duỗi ra một ngón tay, chọc chọc vào vết thương do trúng mũi tên trên người Lý Việt.
Lý Việt cúi đầu, nhìn theo hướng mà Chúc Thanh Thần chỉ.
Hắn giải thích: “Khi tấn công Lâm Châu bị trúng một mũi tên, chúng có một cung thủ tài ba, đã bắn ta một mũi. Sau đó đánh thắng Lâm Châu, đối phương không muốn đầu hàng, bị ta gϊếŧ.”
Một vết thương do kiếm.
“Trên đường về Phượng Tường thành, có thích khách đột nhiên lao ra từ đám đông, cho ta một nhát. Nhưng hắn đâm không sâu, ta đã đâm xuyên người hắn.”
Còn có vết đao đâm xuyên qua ngực.
“Cái này là….” Lý Việt dừng lại một chút, “Khi tấn công Khánh Châu để lại, chính là tên Vương Đỉnh ngươi vừa mới nhớ thương.”
Chúc Thanh Thần bất lực: “Cái gì mà “ta nhớ thương”? Chẳng khác nào nói ta và Vương Đỉnh có tư tình, ta rõ ràng chỉ nhớ thương ngươi thôi.”
“Ừ.” Lý Việt cười, sờ sờ tóc hắn, “Ta nói sai rồi.”
Trước mặt Chúc Thanh Thần, Lý Việt không dám nói quá rõ ràng.
Thật ra, tình huống lúc đó là như này --
Mười năm trước, tin tức Chúc Thanh Thần mất tích truyền từ Phượng Tường Thành đến tiền tuyến.
Lý Việt vội vàng bố trí hết thảy, chuẩn bị trở về tìm người.
Khi hắn chuẩn bị xuất phát, Vương Đỉnh từ bờ bên kia đích thân ngồi trên thuyền chiến, đi ra tiền tuyến, châm chọc mỉa mai Lý Việt.
“Lý tiểu tướng quân sắp đi rồi à? Gấp thế này? Có đại sự gì sao?”
“Ta nghe nói, thanh mai trúc mã, tiểu quân sư của Lý tiểu tướng quân đã chết, xin hãy nén bi thương.”
“Không có quân sư này thì tìm một quân sư khác, đừng dùng cái vẻ mặt đưa đám như lão bà đã chết thế kia. Hai người sẽ không thật là một đôi chứ?”
Binh lính của Vương Đỉnh ở hai bờ sông đồng thời hô lớn: “Tây Bắc Lý Việt quá vô năng, lão bà chết là muốn bỏ đi! Tây Bắc Lý Việt quá nực cười, lão bà chết là muốn chạy trốn!”
Cuối cùng Vương Đỉnh nói: “Cho dù là lão bà thật cũng không có gì, chết rồi thì thôi, nhưng mất thành thì…..”
Gã còn chưa dứt lời, Lý Việt đã nhanh chóng giương cung, nhắm vào đầu gã và bắn một mũi tên.
Vương Đỉnh trốn nhanh, mũi tên này không bắn trúng.
Lý Việt lại ném móc sắt lên thuyền chiến của đối phương, lặn xuống nước, theo dây thừng trực tiếp trèo lên thuyền, đánh lui hàng trăm tên lính canh, dùng một đao làm thịt Vương Đỉnh.
Vết sẹo đao chém trên ngực là do lúc này để lại.
Hắn gϊếŧ Vương Đỉnh, để lại phó tướng đáng tin cậy thu thập tàn cục, vội vàng băng bó vết thương, sau đó cầm thương, suốt đêm cưỡi ngựa về Phượng Tường thành.
Tình hình quá mức hung hiểm, hắn không muốn nói cho Chúc Thanh Thần biết.
Nhưng Chúc Thanh Thần cũng đoán được, đây chắc chắn là một trận chiến khốc liệt.
Chúc Thanh Thần dùng đầu ngón tay cẩn thận miêu tả những vết sẹo trên cơ thể của Lý Việt, từng vết từng vết một.
Lý Việt không che giấu nữa, để y nhìn.
Cuối cùng họ đã thẳng thắn và chân thành đối diện với nhau.
Thật lâu thật lâu sau, cả hai người đều không nói một lời.
Cho đến khi Chúc Thanh Thần tả xong vết sẹo cuối cùng, mới đỏ mắt ngẩng đầu lên.
Lý Việt cúi đầu, dùng ngón cái xoa nhẹ hai mắt đỏ bừng của Chúc Thanh Thần.
Hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, thẳng thắn thàn khẩn bấm báo.
“Chúc Khanh Khanh, bây giờ ta là Lý Việt 28 tuổi.”
“Ta là Lý Việt 28 tuổi, là người là Chúc Khanh Khanh không thích, người có làn da rám nắng, thân hình lớn hơn ngươi một vòng, tuổi cũng lớn hơn ngươi mười tuổi.”
Lý Việt rũ mắt xuống, đưa ra kết luận: “Ta và Chúc Khanh Khanh không còn là thanh mai trúc mã nữa.”
Chúc Thanh Thần nắm chặt tay hắn, bá đạo tuyên bố: “Còn! Chúng ta là thanh mai trúc mã! Ta nói còn! Ta thích người lớn hơn ta mấy tuổi, còn là thanh mai trúc mã cùng ta lớn lên!”
“Lý Việt! Chúc mừng ngươi! Ngươi có đủ cả hai điều!”
Chúc Thanh Thần và Lý Việt từ nhỏ đã sinh ra cùng nhau, lớn lên cùng nhau, cùng ăn cùng ngủ, cùng tiến cùng ra.
Sao lại không phải là “trúc mã”?
Chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vô tình xa cách mười năm, vô tình tạo ra khoảng cách mười tuổi…. mà thôi.
Này có là gì?
18 tuổi và 28 tuổi mà thôi, lại không phải là tám tuổi hay tám mươi tuổi.
Chúc Thanh Thần nắm chặt tay Lý Việt, vẻ mặt chắc nịch nói với hắn: “Lý Việt, ta đọc sách nhiều, ta biết “thanh mai trúc mã” có nghĩa là gì, nghe ta!”