Lý Việt vẫn không chịu nói.
Chúc Thanh Thần cũng hiểu, ngọn núi kia, cái đạo quan kia, và giấc mơ kia có điều gì kỳ lạ.
Giống như những gì được viết trong thoại bản thần tiên mà họ đã đọc, giống như câu chuyện Vương Chất gặp tiên, xem tiên đánh cờ vậy.
--- Tiều phu Vương Chất lên núi đốn củi, xem tiên nhân đánh cờ. Sau một ván cờ, cái rìu Vương Chất để bên cạnh đã gỉ sét mục nát. Hắn xuống núi về nhà, lại phát hiện thân nhân bằng hữu đã qua đời từ lâu, chỉ còn lại mình hắn.
Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất.
Thời gian trong động phủ của tiên nhân, không giống với thời gian của con người.
Chúc Thanh Thần ở trên núi mười ngày, nhưng Lý Việt dưới chân núi, tuyệt đối không chỉ là mười ngày.
Hai người họ cùng tuổi, Chúc Thanh Thần lên núi khi 18 tuổi, nhưng Lý Việt lại nói Vương Đỉnh đã chết mười năm rồi.
Dù cho Chúc Thanh Thần vừa lên núi, Vương Đỉnh đã chết, thì Lý Việt cũng đã 28 tuổi.
Chúc Thanh Thần tính toán trong lòng một phen, sau đó hỏi: “Lý Việt, ít nhất ngươi đã 28 tuổi rồi, phải không?”
Lý Việt thấp giọng nói: “Chúc Khanh Khanh, ta mới 18 tuổi, giống như ngươi vậy.”
“Nói dối.” Chúc Thanh Thần ấn vào vết sẹo trên cổ hắn, “Ta nhớ rõ ràng, Lý Việt 18 tuổi không có vết sẹo trên cổ.”
Lý Việt nghiêm túc nói: “Đây là đánh giặc bên ngoài để lại. Chúc Khanh Khanh, ngươi không đi đánh giặc cùng ta, không biết cũng là bình thường.”
“Không thể nào.” Chúc Thanh Thần đúng lý hợp tình nói, “Nếu ngươi mười tám tuổi, khi đi đánh giặc bị cắt một vết lớn như vậy trên cổ, ngươi đã viết thư cho ta từ lâu rồi, ta không thể không biết.”
Rất có lý, Lý Việt không có cách nào phản bác.
Lý Việt hận không thể quay về tuổi 18, đánh tên Lý Việt ngày ngày đêm đêm viết thư cho Chúc Thanh Thần kia một trận.
Cho ngươi viết thư! Cho ngươi viết thư!
Bây giờ mới lòi ra.
Chúc Thanh Thần không hề dao động: “18 tuổi, tuổi trẻ, xứng với Chúc Khanh Khanh.”
Chúc Thanh Thần xoay cổ tay, xụ mặt, nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu ngươi không chịu thừa nhận, vậy ta sẽ tự tìm chứng cứ.”
Lý Việt nhíu mày: “Chúc Khanh Khanh?”
Vừa dứt lời, Chúc Thanh Thần đã lao tới.
Chúc Thanh Thần duỗi tay kéo vạt áo trung y của hắn ra, cố gắng tìm thêm càng nhiều chứng cứ trên người hắn.
Lý Việt che lại, như một phụ nam đàng hoàng, chết sống không cho y xem.
“Chúc Khanh Khanh, dừng tay!”
“Cho ta xem, ta đã tắm với Lý Việt 18 tuổi, ta biết Lý Việt 18 tuổi.”
Theo lý mà nói, Lý Việt hoàn toàn có thể kiềm chế được Chúc Thanh Thần.
Một bàn tay của hắn có thể giữ cả hai tay của Chúc Thanh Thần, còn có thể phản công, đè Chúc Thanh Thần xuống giường, giữ hai tay của y qua đỉnh đầu, khiến y không thể động đậy.
Nhưng hắn sợ Chúc Thanh Thần bị thương.
Chúc Khanh Khanh vừa mới tỉnh lại, hơn nữa vừa từ núi xuống, lỡ như hắn xuống tay không biết nặng nhẹ, làm y bị thương thì làm sao bây giờ?
Lý Việt thu lực, chỉ chặn tay Chúc Thanh Thần, nhưng lại tạo cơ hội cho Chúc Thanh Thần gây rối.
Chúc Thanh Thần ngồi trên eo Lý Việt, một tay giữ chặt hắn, tay còn lại đi kéo đai lưng của hắn.
Chúc Thanh Thần nhìn xuống, hất cằm lên, nhìn Lý Việt, lộ ra một nụ cười tinh nghịch như con hồ ly nhỏ.
“Lý Việt, ngươi quên rồi? Ta chính là tiểu sắc ma, hái hoa tặc,….”
Trong nháy mắt mở đai lưng, vén lên trung y màu đen, Chúc Thanh Thần nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, nụ cười trên mặt nhanh chóng nhạt đi.
Lý Việt dựa vào đầu giường, không giãy giụa nữa, chỉ như không có việc gì xếp laị vạt áo, một lần nữa che kín ngực.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Chúc Thanh Thần đã thấy.
Chúc Thanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn Lý Việt.
Đây tuyệt đối không phải là cơ thể của Lý Việt 18 tuổi.
Lý Việt 13 tuổi theo cha mẹ gia gia lên chiến trường.
Ban đầu là một tiểu tướng dưới trướng trưởng bối, dẫn đầu binh lính, khiêng vũ khí, “Oa nha nha” lao về phía trước.
Sau đó trở thành tướng lĩnh của một trăm người, của một ngàn người, thành lập đội ngũ của riêng mình, có cờ hộ riêng, trở thành một quân chủ tướng.
Lại sau đó nữa, hắn đảm nhận trọng trách của chủ soái là chỉ huy toàn quân.
Lần đầu tiên lên chiến trường, hắn không may bị mũi tên của địch bắn trúng vào ngón chân. Lý Việt vừa để quân băng bó vết thương, vừa viết một lèo ba trang giấy, “Au au” kêu rên với Chúc Thanh Thần.
Chúc Thanh Thần nhận được tin, tưởng rằng Lý Việt đã mất chân, lập tức tự mình dắt ngựa, chuồn ra Phượng Tường thành, đi đường ba ngày ba đem để đến tiền tuyến gặp hắn.
Kết quả bởi vì quá vội vàng, Chúc Thanh Thần vừa đến đã ngã bệnh.
Lý Việt treo chân, nằm trên giường trại.
Chúc Thanh Thần sốt cao, nằm bên cạnh Lý Việt, ôm chặt cánh tay hắn, trên mặt còn cương nước mắt.
Kể từ đó, mỗi lần Lý Việt bị thương, hắn sẽ viết thư cho Chúc Thanh Thần.
Nhưng Chúc Thanh Thần khóc quá đáng thương, hắn sợ Chúc Thanh Thần lo lắng, không dám phóng đại vết thương lên nữa, mỗi lần chỉ viết qua loa đại khái về vết thương, sau đó dùng ba trang giấy để chửi mắng quân địch.