Chương 10: Ta không phải thần tiên

“Ta không phải thần tiên, ông trời sẽ không đưa ta đi.”Chúc Thanh Thần cau mày, hỏi ngược lại, “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ta còn chưa kịp nói gì.”

Y dùng ngón cái ấn lên khóe môi của Lý Việt: “Không cho cười, nghiêm túc nghe ta nói xong đã.”

“Ừ.” Lý Việt vẫn cười, “Ta nghe đây.”

Vì thế, Chúc Thanh Thần vặn ngón tay, bắt đầu kể từ đầu.

“Chẳng phải Tết sắp đến rồi sao? Ngươi lại đang ở ngoài đánh giặc, không kịp trở về, nên ta muốn lên núi cầu một cái bùa bình an cho ngươi.”

“Kết quả vừa đi đến giữa sườn núi, trời bắt đầu tuyết rơi. Ta dẫn người về, nhưng bị trượt chân, lăn xuống một cái đạo quan rách nát trên núi.”

“Ngươi còn nhớ cái đạo quan đó không? Khi còn nhỏ, chúng ta coi đạo quan đó như nhà ma, đánh cược ai dám một mình đi vào. Ngươi vốn dĩ muốn dẫn ta vào trong, kết quả ta vừa đến cửa đã ôm cột oa oa khóc to, chết sống không chịu đi vào, ngươi còn bị gia gia đánh cho một trận.”

Thẳng đến lúc này, nụ cười trên môi Lý Việt mới dần dần phai nhạt đi.

Hắn cũng nghiêm túc gật đầu: “Ta nhớ.”

Chúc Thanh Thần tiếp tục nói: “Tuyết rơi không ngừng, ta không dám xuống núi, nên vẫn luôn tránh ở trong đạo quan.”

“Sau đó -- Lý Việt, lắng nghe kỹ --”

“Đêm qua, giống như những ngày trước, khi đang ngủ sau bức tượng thần, ta đột hiên mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.”

Lý Việt ôm eo y, ngồi thẳng lên, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.

Gió mát và hoa đào.

Động phủ của tiên nhân trên biển và quả tiên thơm ngon.

Tiên ông Nam Cực và đệ tử của ông muốn thu y làm đồ đệ.

Chúc Thanh Thần kể lại toàn bộ cảnh trong mơ.

Giữa y và Lý Việt, không có bí mật nào cả.

“Cuối cùng --” Chúc Thanh Thần mím môi, oan ức nói, “Tiên ông Nam Cực rất tức giận, nói đầu óc ta toàn là Lý Việt, không thể thành tiên, rồi đánh một chưởng cho ta tỉnh lại.”

Lý Việt lại không quan tâm này đó, chỉ khi nghe thấy y bị tiên ông đánh mới vội vàng kéo xiêm y của y: “Ngươi có bị thương không? Sao không nói sớm? Một chưởng của tiên nhân, ngươi làm sao chịu nổi?”

“Ta không sao.” Chúc Thanh Thần đè tay hắn lại, “Có lẽ là tiên ông thủ hạ lưu tình, vốn không muốn làm ta bị thương, chỉ là muốn đưa ta đi, cũng có khả năng là do ta đã ăn nửa quả tiên kia.”

Lý Việt nhấp môi gật đầu.

Đúng vậy, khi thay quần áo cho Chúc Thanh Thần, hắn không thấy ngực y có vết thương hay dấu vết nào.

Hẳn là không sao.

Chúc Thanh Thần ở trên núi lâu như vậy, lăn xuống trong trời băng đất tuyết, đại phu cũng nói tạm thời y không có vấn đề gì lớn.

Không biết có phải tác dụng của quả tiên không.

“Đúng rồi!” Chúc Thanh Thần bỗng nhớ ra điều gì đó, “Ta chỉ ăn nửa quả, để lại nửa quả, tiên ông không lấy đi, ta cố ý mang về cho ngươi ăn.”

Đôi mắt của Chúc Thanh Thần phát sáng lấp lánh: “Xiêm y ta thay ra đâu rồi? Ngươi vứt ở đâu?”

“Ta đi lấy.” Lý Việt đặt y lên giường, nhặt bộ xiêm y Chúc Thanh Thần đã thay từ dưới đất lên.

Không có mệnh lệnh của hắn, các cung nhân không dám động vào, cho nên xiêm y vẫn bị vứt trên đất.

Hắn nhặt xiêm y lên, một quả đỏ rực, tròn vo rơi ra từ bên trong, rơi xuống đất rồi lăn về phía giường.

“Chính là nó!”

Chúc Thanh Thần muốn xuống giường nhặt, nhưng bị Lý Việt giữ lại: “Ta tới, ngươi ở trên giường đợi.”

“Được.” Chúc Thanh Thần nói, “Ngươi rửa sạch rồi ăn nhanh đi. Ta đã ăn rồi, hương vị cũng không tệ lắm.”

Lý Việt nhặt quả ấy lên, rửa sạch bằng nước trong ấm, rồi lại đưa đến trước mặt Chúc Thanh Thần.

“Chúc Khanh Khanh, ngươi ăn.”

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu: “Ta đã ăn rồi.”

“Ăn thêm nửa quả nữa.” Lý Việt nói, “Thứ này tốt như thế, ngươi ăn cả quả, nói không chừng sau này sẽ không bị bệnh nữa…”

Chúc Thanh Thần nói: “Tiên ông nói, quả này ăn một nửa sẽ kéo dài tuổi thọ, ăn cả quả sẽ phi thăng tại chỗ.”

“Tiên ông còn nói, ta không thích hợp thành tiên, nhưng ông không lấy đi nửa quả còn lại, cũng là ý tin tưởng ta. Nếu ta ăn cả, chẳng phải là làm trái ý trời, phụ lòng tin của ông sao?”

“Nói nữa, bây giờ ta ăn, sẽ lập tức bay đi, đến lúc đó ngươi cưỡi ngựa ngàn dặm cũng không đuổi kịp ta.”

Chúc Thanh Thần mở miệng, bắt đầu bắt chước Lý Việt: “Giá -- Chúc Khanh Khanh -- đợi ta -- đừng bỏ ta ---”

Y hé miệng, giả vờ như muốn cắn thịt quả.

Lý Việt vội rút tay lại.

Không được.

Chúc Khanh Khanh không thể bay đi.

Chúc Thanh Thần mỉm cười: “Ngươi ăn đi, chúng ta mỗi người một nửa.”

“Ăn.” Lý Việt trực tiếp ném nửa quả còn lại vào miệng nhai nuốt.

Có lẽ quả này được Chúc Thanh Thần giữ trong ngực lâu rồi, hơi khô cứng, nhưng mọi thứ khác đều ổn.

Chúc Thanh Thần mong đợi nhìn hắn: “Thế nào? Ăn ngon không? Có thấy thân mình nhẹ như yến không?”

Lý Việt không có cảm giác gì đặc biệt, có lẽ là vì hắn vốn đã thân cường thể tráng, hoặc có lẽ là tiên ông đã thu hồi thần lực rồi.

Nhưng hắn vẫn gật đầu: “Có.”