Chương 1: Gặp thần tiên

Mùa đông lạnh giá nhất đã đến, băng đóng ngàn dặm.

Đêm khuya tĩnh lặng là lúc gió bắc gào thét, quỷ khóc sói gào.

Trong đạo quan gió lùa tứ phía, Chúc Thanh Thần mười tám tuổi quấn chặt chiếc áo lông cáo trên người, cuộn tròn mình lại phía sau tượng thần khổng lồ trên bàn thờ.

Y cố gắng chống đỡ, vươn tay khỏi áo lông cáo, vỗ nhẹ vào mặt mình.

Không được ngủ.

Ở một nơi thế này, không được ngủ.

Lý Việt đã nói với y, ở những nơi băng tuyết bao phủ, một khi ngủ, sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Chúc Thanh Thần chà xát khuôn mặt đông cứng, ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn tượng thần trên đầu.

Hồi tưởng về cuộc đời ngắn ngủi, chỉ mười tám tuổi của mình.

Y là Chúc Thanh Thần, vốn là cháu của tội nhân.

Gia gia đấu tranh vì dân, thẳng thắn khuyên răn vua, khiến cho Thánh Thượng lúc bấy giờ tức giận, cả nhà bị lưu đày đến biên giới phía Tây Bắc.

Khi đó cậu mới 0 tuổi -- đang còn trong bụng mẹ.

Người một nhà định cư ở Tây Bắc, làm nghề trồng trọt chăn nuôi, mặc dù cả nhà đều là thư sinh yếu đuối, làm nụng không tốt, nhưng vẫn có thể mưu sinh được.

Cách vách Chúc gia, còn có một hộ khác.

Hộ này họ Lý, làm đồ tể ở địa phương Tây Bắc, chuyên gϊếŧ lợn gϊếŧ cừu.

Còn có một cậu bé cùng tuổi với Chúc Thanh Thần, tên là “Lý Việt”.

Lý Việt và Chúc Thanh Thần lần lượt được sinh ra, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

Lý Việt dẫn y đi chơi với đứa trẻ khác cùng lứa tuổi, kéo y đi leo cây bắt cá, nơi nơi chạy nhảy như con nghé con. Hắn thấy trên mặt y không có thịt, còn lấy trộm thịt khô gia gia treo trên xà nhà cho y ăn.

“Lang kỵ trúc mã lai” trong kinh thành, quá mức tinh tế hàm súc.

Lý Việt kéo theo Chúc Thanh Thần, hai người trực tiếp cưỡi trên thân cây khô, vung vẩy cành liễu đỏ, “Giá giá giá” mà cưỡi ngựa.

Hào khí hiên ngang.

Năm ấy bọn họ ba tuổi, hai nhà không thể chịu nổi sưu cao thuế nặng đã diễn ra hàng trăm năm, liên hợp với nhau, chuẩn bị làm một vụ lớn.

Gia gia đồ tể của Lý Việt xuất nhân lực, gia gia nhà Trúc Thanh Thần làm văn nhân ra sách lược, lại trên danh nghĩa tụ tập ăn tết uống rượu, liên hợp với thợ rèn, thợ mộc và người chăn ngựa.

Một nhóm nông dân thợ mộc, trong một đêm tối tăm gió lớn, giơ cao vũ khí, ồ ạt gϊếŧ những tên quan viên trong thành, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại viện quân của triều đình, bị đẩy lên núi, thành lập sơn trại.

Cứ như vậy, Lý Việt và Chúc Thanh Thần trở thành cháu trai của thổ phỉ cầm đầu, tên gọi tắt là “Tiểu thổ phỉ”.

Lại sau đó, dân chúng khắp nơi oán giận, đồng loạt nổi dậy, ngọn lửa chiến tranh lan ra khắp mọi nơi. Hôm nay kẻ đứng đầu này tự xưng là vua, ngày mai thủ lĩnh khác muốn chia một phần bánh.

Chư hầu tranh giành quyền lực, kẻ nào cũng muốn bá chủ Trung Nguyên.

Người nhà của Chúc Thanh Thần và Lý Việt cũng không cam lòng yếu thế, sau mười năm nghỉ ngơi dưỡng sức, đã bình định vùng Tây Bắc, tham gia vào cuộc chiến.

Chỉ tiếc rằng ý trời khó đoán, năm ấy bọn họ mười lăm tuổi, gia gia mất, cha mẹ chết trận, trong một đêm, mọi gánh nặng đều đổ lên vai y và Lý Việt.

Một đôi trúc mã, tuổi còn trẻ, nhưng đã giữ vững Tây Bắc.

Chư hầu các loại nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, ai cũng muốn xé một miếng thịt từ người họ.

Lý Việt làm chủ bên ngoài, chinh chiến tứ phương, đánh đuổi quân địch.

Chúc Thanh Thần nắm quyền nội chính, ổn định lòng người, thảo phạt mưu toan.

Hai người dành thời gian một năm, khiến mọi người không dám coi thường họ.

Lại mất thêm một năm mới hàng phục được các quân nhỏ lẻ tự phát trong khu vực lân cận.

Sau đó lại một năm, một lần nữa gia nhập vào cuộc chiến tranh giành thiên hạ.

Cho đến bây giờ, trước khi Chúc Thanh Thần lên núi, họ đã thu phục được hầu hết vùng đất phía bắc Trung Nguyên, đội quân trong thiên hạ có thể chống lại bọn họ, đã ít ỏi không có mấy.

Cố tình…

Chúc Thanh Thần lên núi.

Mười ngày trước, Chúc Thanh Thần thấy trời trong xanh, gió mát mẻ, nghĩ sắp đến Tết rồi, Lý Việt còn đang chinh chiến bên ngoài, y ở lại thủ Phượng Tường thành, không thể đi thăm hắn, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, lên núi cầu một cái bùa bình an cho hắn cũng tốt.

Kết quả, y cùng với đoàn tùy tùng thị vệ, chưa đi được nửa đường, trời đột ngột thay đổi.

Chúc Thanh Thần thấy tình hình không ổn, lập tức quay đầu muốn xuống núi.

Ai ngờ, y dẫm hụt, lăn xuống vách núi, rơi vào cái đạo quan này.

Y muốn xuống núi, nhưng tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, không đi được bao xa, nhưng thật sự không dám mạo hiểm, chỉ đành quay lại quan.

May mắn thay, y mang theo đồ ăn, xiêm y cũng dày.

Những thứ này đã giúp y vượt qua mười ngày.

Nhưng trong mười ngày đó, tuyết rơi không ngừng, gần như làm sập đổ đạo quan.

Nếu vẫn tiếp tục thế này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.