Chương 6

Chương Minh Kiêu đã nhìn thấy bộ trang phục hầu gái mà hắn chọn cho Ôn Trường Điều trước đó, nó mặc trên MB (1) có vóc dáng tương tự như Ôn Trường Điều. Khi đó Chương Minh Kiêu chỉ nghĩ rằng chiếc váy này được thiết kế rất đẹp, để lộ bụng và chân xinh đẹp của MB, MB rất đẹp nhưng nó không thể khơi dậy ham muốn tìиɧ ɖu͙© của Chương Minh Kiêu.

(1) Money Boy = Trai bao

Nếu bộ trang phục này được Ôn Trường Điều mặc thì sẽ rất đẹp mắt.

Chương Minh Kiêu nhất thời không thể tưởng tượng được Ôn Trường Điều mặc nó trông như thế nào, bấy giờ hắn phấn khích đến mức chỉ có thể nhớ đến đôi môi đỏ mọng ẩm ướt đang ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của mình.

"Anh cố ý! Chương Minh Kiêu, anh thật ghê tởm! Cái quỷ này là cái quái gì vậy? Tôi không muốn mặc!"

Chương Minh Kiêu cởϊ áσ khoác vest, mở ba lô, xem qua những thứ Ôn Trường Điều đã đánh cắp bên trong, nói: "Đồng hồ, trâm cài, vòng tay và dây chuyền bằng ngọc, à, ít nhất không dưới 5 vạn (50000), em thật sự là ăn trộm mà."

“…Tôi mặc.” Ôn Trường Điều đá vào cửa toilet, hậm hực nói: “Anh cho là tôi dễ nắm bắt à, nếu thiếu một món tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của anh!”

Nghe thấy tiếng kéo khóa ngoài cửa, Ôn Trường Điều lấy quần áo trong túi ra, xem xét hồi lâu mới bất đắc dĩ mặc vào. Quần áo có ngắn đã đành, nhưng tại sao họ vẫn có tai mèo và đuôi mèo? Nếu tai ở trên đầu thì đuôi để ở đâu?

Ôn Trường Điều tùy tiện đeo vào, nhét tai mèo bên tai cậu, nhặt đuôi mèo lên, mở cửa, đưa ra trước mặt Chương Minh Kiêu rồi nói: “Thứ này không có chỗ để đặt, vứt đi. "

Khi con người ham mê cái đẹp, họ quên mất mình đang ở đâu, lúc này là lúc nào.

Ánh sáng vàng ấm áp nhẹ nhàng mờ đi, hòa vào trong mắt Ôn Trường Điều, khiến cậu nhìn người khác càng thêm quyến rũ. Trang phục của cô hầu gái ngắn, chỗ nào cũng ngắn, phần trên không che được cái bụng trắng trẻo, dinh dưỡng không đủ đã lâu, từ cái bụng phẳng lì có những đường xương sườn, trên cổ đeo một chiếc chuông nhỏ rung rung, được làm bằng bạc, treo trên chiếc cổ trắng nõn của Ôn Trường Điều, đặc biệt bắt mắt mê người.

Chương Minh Kiêu nhìn xuống, chỉ thấy hai chân thẳng tắp xinh đẹp, vạt váy uốn cong, mép đen nhuộm trắng giống như sóng biển. Ôn Trường Điều đi một bước, nó tốc lên một đoạn. Váy rất ngắn, chỉ che được phần mông, nếu không cẩn thận sẽ bị lộ ra vùng gợi cảm.

“Anh nhìn đi đâu vậy?” Ôn Trường Điều ném đuôi mèo lên người Chương Minh Kiêu, giữ vạt váy lại, nhìn về phía Chương Minh Kiêu.

Chương Minh Kiêu không nói gì, vuốt vuốt lông đuôi mèo, xoay người mở vòi nước rửa sạch thứ bóng loáng lạnh lẽo đó, thất thần hồi lâu mới nói: “Đến đây. "

Ôn Trường Điều đi tới trước mặt Chương Minh Kiêu, khoanh tay nhìn Chương Minh Kiêu trong gương, hỏi: “Làm gì?”

Chương Minh Kiêu ngước mắt nhìn vào gương, trên đầu Ôn Trường Điều là đôi tai mèo lông xù, ánh mắt khinh thường cùng với không biết vẻ kiêu ngạo từ đâu đến, khiến Chương Minh Kiêu lúc này chỉ muốn đè cậu xuống chân hắn, chơi với cậu cho đến khi cậu khóc lóc cầu xin thương xót.

Ôn Trường Điều bị Chương Minh Kiêu nhìn mà toàn thân tê dại, theo phản xạ muốn lùi lại để tránh ánh mắt của Chương Minh Kiêu, ai biết Chương Minh Kiêu tóm lấy cậu, chắp hai tay sau lưng, khiến cậu không thể di chuyển. Thấy Chương Minh Kiêu nhặt lên đuôi mèo, cậu đột nhiên có dự cảm không lành, hoảng sợ nhìn Chương Minh Kiêu trong gương: “Cái đuôi không còn chỗ để, vứt đi, tôi kêu anh vứt đi!”

"Ai nói không có chỗ để đặt? Không biết đặt cũng không sao, tôi giúp em."

Chương Minh Kiêu vén gấu váy của Ôn Trường Điều, kéo qυầи ɭóŧ xuống, cọ xát phần đuôi của nó vào c̠úc̠ Ꮒσα của Ôn Trường Điều, "Đặt nó vào đây."

"Chương Minh Kiêu, anh... a..."

Những ngón tay ngập nước của Chương Minh Kiêu đưa vào trước, cảm giác lạnh lẽo của vật thể lạ khiến Ôn Trường Điều tê liệt từ xương cụt đến da đầu. Chương Minh Kiêu rút ra và đưa tay xuống nước. Chương Minh Kiêu vừa nắm lấy tay đang vùng vẫy của cậu, vừa làm ướt ngón tay của mình, sau đó nhét ngón tay vào trong hậu môn vừa mềm vừa nóng của Ôn Trường Điều: “Đã ướt đến thế à? Ở đây không tốt lắm đâu, chúng ta trở về chơi.”

Ôn Trường Điều xấu hổ tức giận giơ tay nhéo Chương Minh Kiêu một phát, lúc này có thứ gì đó dày gấp đôi ngón tay của Chương Minh Kiêu nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα của cậu. Lỗ sau chưa bao giờ chạm tới của cậu sưng tấy, đau nhức, tay của cậu cuối cùng chỉ có thể đặt trên bồn rửa, run rẩy chống đỡ.

“Em chống cự làm gì?”

Chương Minh Kiêu giúp Ôn Trường Điều kéo qυầи ɭóŧ lên, kéo đuôi mèo từ bên cạnh ra, phần đuôi cuộn lên run rẩy kịch liệt. Hắn sờ sờ nó, khoác chiếc áo khoác vừa cởi ra lên vai Ôn Trường Điều, nhìn xuống thì thấy nửa cái đuôi vẫn còn ở bên ngoài khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy.

Ôn Trường Điều đưa tay ra phía sau, cậu còn chưa kịp chạm vào, Chương Minh Kiêu đã nắm lấy tay cậu, cười nói: "Trò chơi mới bắt đầu thôi, sao vậy, cái này cũng không chịu được à?"

Ôn Trường Điều hất tay Chương Minh Kiêu ra, chịu đựng sự khó chịu do nút hậu môn gây ra, nói: “Anh mới không được.”

Chương Minh Kiêu ôm eo Ôn Trường Điều, mở cửa dẫn cậu ra ngoài: "Tôi có được không, em chưa thấy sao? Bé con khóc nhè."

Càng về sau, người đến càng đông, Ôn Trường Điều muốn mắng hắn, nhưng lại đông quá không thể đáp lại. Người phía sau say khướt không ngừng ép vào cậu, cái thứ trong hậu môn cũng bị nhét sâu vào. Cậu nghiến răng, quay lại nhìn người đàn ông say rượu đang siết chặt mình: "Tránh xa tôi ra."

Người say rượu là táo bạo nhất, nghe được lời này càng hưng phấn, gã dùng hết sức ôm chặt Ôn Trường Điều, với ánh mắt say rượu nhìn thấy người này đẹp trai, liền giơ tay chạm vào mông của cậu. Ôn Trường Điều chỉ đang nghĩ cách đá hắn ta ra, Chương Minh Kiêu nắm lấy tay cậu, mỗi lần Chương Minh Kiêu nói chuyện với ai đó, cậu đều cảm thấy một cảm giác áp bức không thể giải thích được, hắn có đường nét rõ ràng và đường quai hàm rất gợi cảm. Trong ánh sáng mờ ảo, hắn luôn nhìn mọi người với vẻ trịch thượng và chế nhạo, hắn nhìn người đàn ông đó và mỉm cười dịu dàng: “Anh nên nghe lời em ấy nói, đừng chõ mũi vào.”

Người đàn ông còn chưa muốn rời đi, Chương Minh Kiêu dùng sức đá lên chân gã, tên say rượu bị hắn dùng chân hất ngã, đè lên người trước mặt.

Người phía trước quay lại chửi bới có vẻ khó chịu, thậm chí còn đá anh ta mấy cái. Chương Minh Kiêu ôm chặt Ôn Trường Điều, bình tĩnh đi vào thang máy, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Họ rúc vào bên trong cùng, Chương Minh Kiêu thò tay vào trong qυầи ɭóŧ của Ôn Trường Điều, kéo đuôi cậu ra, rồi đẩy mạnh vào.

Không biết bị chạm vào đâu, Ôn Trường Điều đột nhiên giơ tay che miệng, cái mông trong tay Chương Minh Kiêu khẽ run lên.

Biếи ŧɦái.

Ôn Trường Điều chật vật trao đổi với Chương Minh Kiêu bằng cử động môi.

Chương Minh Kiêu nhướng mày, véo đuôi xoay xoay, cái chốt hậu môn hình kim cương cào vào nếp thịt không bằng phẳng trong lỗ của cậu. Ôn Trường Điều nhanh chóng hít mấy hơi, cố gắng đè nén tiếng kêu quái dị trong miệng. Một chút suy nghĩ càng lúc càng dồn vào, Ôn Trường Điều bị xuyên thấu gần như ngạt thở, tiếng rêи ɾỉ không thể khống chế của cậu sắp xuyên thủng phòng tuyến. Cậu mở rộng hai tay ôm chặt Chương Minh Kiêu, cắn bả vai hắn. Chương Minh Kiêu cúi đầu xuống nhìn cậu, hết vuốt ve cái đuôi dài lại sờ tai, cau mày nói: “Không sờ nữa, em cắn làm đau tôi.”

Ôn Trường Điều không hết hận ý, mặt đỏ bừng đập Chương Minh Kiêu một quyền, run giọng nói: “Anh còn muốn làm gì nữa?”

"Thật hiển nhiên, tôi không thể nói cho em biết."

Chương Minh Kiêu phớt lờ ánh mắt căm ghét của Ôn Trường Điều và dẫn cậu ra khỏi quán bar.

Quá đáng, Chương Minh Kiêu dù thế nào cũng phải có ô tô, nhưng bây giờ hắn lại kéo cậu đi mua sắm. Trên đường người qua kẻ lại, c̠úc̠ Ꮒσα nhét thứ đó, mặc bộ đồ hầu gái đáng xấu hổ ở nơi công cộng trước mặt mọi người, khiến người ta cảm thấy không chốn dung thân.

Nhìn thấy Chương Minh Kiêu dẫn cậu đến cửa hàng người lớn, Ôn Trường Điều không đợi nổi một giây, muốn thoát khỏi Chương Minh Kiêu. Chương Minh Kiêu cầm ba lô xốc lên trước mặt, cậu nuốt xuống tức giận hỏi: "Anh lại làm gì ở đây? Tôi nói thẳng, anh làm mấy thứ rắc rối này làm gì!"

Chương Minh Kiêu véo cổ Ôn Trường Điều, ấn vào quả táo của cậu, cười tà ác nói: “Tôi nghĩ em có hai cái lỗ, phải lấp đầy cả hai, làm ướt cả hai mới đẹp.”