Uy Ngôi vào mùa xuân tuy còn rất lạnh, nhưng vẫn không lấn át được phồn hoa náo nhiệt của kinh kỳ.
“Đã lâu không gặp rồi, Thiên Thủy.” Trường Không Phượng Chứ ngồi trên lưng ngựa, ngửa đầu nhìn hai chữ “Thiên Thủy” thật lớn trên cổng thành.
Đoàn người của Trường Không Long Tường
hiện tại đã đi vào kinh thành Thiên Thủy của Uy Ngôi quốc.
Xa xa nơi dưới cổng thành có mấy người nhìn thấy bọn họ, nghị luận vài câu liền chạy tới; đầu tiên là tỏ ra nghiêm túc, chắp tay hỏi: “Là Trường Không công tử phải không?”
Trường Không Long Tường gật gật đầu, người nọ nở nụ cười, hạ giọng nói: “Thừa tướng đợi công tử lâu rồi, phái ta chờ ở đây để nghênh đón, thỉnh đi theo ta.”
Trường Không Long Tường gật đầu, ý bảo người kia dẫn đường.
Đoàn người cứ như vậy nghênh ngang đi vào phủ Thừa tướng.
Thừa tướng Cát Minh Nghĩa khoảng chừng bảy mươi tuổi, đầu đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn, đứng trước cửa son chờ đợi.
(nó là “chu môn” – cửa sơn đỏ ngày xưa ấy)“Đại hoàng tử!” Thừa tướng vừa nhìn thấy Trường Không Long Tường, kích động đến khóe mắt rưng rưng, lập tức liền quỳ
xuống.
Trường Không Long Tường nhảy xuống khỏi lưng Vũ Sĩ, đỡ lấy thừa tướng, nhẹ nhàng nói: “Thừa tướng không cần đa lễ, Long Tường đã không còn là hoàng tử rồi.”
Thừa tướng lại kiên trì nói: “Đừng nói đại hoàng tử đã trở lại, cho dù đại hoàng tử cả đời không hề đặt chân tới Thiên Thủy thêm lần nào nữa, người vẫn là chân chính thái tử duy nhất trong lòng chúng ta!”
Trường Không Long Tường ảm đạm cười, không tranh cãi thêm nữa, chỉ nói: “Thừa tướng còn nhớ Phượng Chứ không?”
Lão thừa tướng lấy lại bình tĩnh, thấy nam tử ngọc thụ lâm phong phía sau Trường Không Long Tường, lại càng kích động: “Tứ hoàng tử!”
Trường Không Phượng Chứ từ nhỏ vốn thông minh hoạt bát, cảm tình với mọi người cũng rất tốt, với thừa tướng hay thiếu phó
(1)cũng vậy, họ vừa đau đầu với hắn nhất nhưng cũng quý hắn vô cùng.
Trường Không Phượng Chứ thân thiết cười: “Thừa tướng, tiểu quỷ hay gây chuyện Phượng Chứ đã trở lại!”
Thừa tướng cười ha hả: “Ta nhớ những lần quậy phá của người suốt mười năm đấy.”
Trường Không Long Tường trước giờ vẫn luôn bình tĩnh hơn đệ đệ, y cắt ngang đoạn hội thoại của hai người, nói: “Đi vào nói sau.”
Phủ thừa tướng là do tiên hoàng ngự tứ, diện tích rộng lớn nhưng trang hoàng cũng không xa hoa, dày dặn cảm giác mộc mạc.
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, hàn huyên xong, thừa tướng mới từ từ mở miệng: “Mấy năm nay ta luôn chờ đợi hai vị hoàng tử có thể trở về. Lữ Hưởng làm xằng làm bậy, tiên đế chẳng quan tâm, hiện tại hắn thế chỗ, càng vô pháp vô thiên, vọng tưởng có thể xuất binh xâm lược nước láng giềng mở rộng đất đai; nước ta mấy năm gần đây thiên tai nhân họa, liên tục nhiều năm mất mùa, lấy cái gì để xuất binh? Nặc Tháp quốc thôi thì không nói, Thiên Đảo quốc từ khi Chí Viễn vương quay về cơ hồ là kiên cố không gì phá nổi, tùy tiện xuất binh không khác nào lấy trứng chọi đá. Ta tuy rằng đã già, nhưng tốt xấu vẫn còn có rất nhiều môn sinh, ta nếu không đồng ý, triều đình ít nhất còn có một nửa người ngăn cản hắn; đại tướng quân tay cầm binh phù, cho dù ta chết đi, Lữ Hưởng cũng không thể khống chế được toàn bộ quân đội! Chỉ là mấy tháng này, môn sinh của ta liên tục chết thảm, đại tướng quân cũng gặp chuyện tương tự, chúng ta quả thực có chút lực bất tòng tâm.”
Trường Không Long Tường gật gật đầu, nói: “Vất vả cho thừa tướng và tướng quân rồi, Uy Ngôi ta nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, tất cả đều là công lao của hai vị!”
Thừa tướng vội vàng nói: “Chỉ cần Uy Ngôi quốc không bởi vì lão già ta mà suy thoái, ta còn muốn công lao cái gì chứ! Đại hoàng tử mau nói cho ta kế hoạch của người đi, Cát Minh Nghĩa ta sẽ đem binh sĩ cho người!”
Trường Không Long Tường đối cựu thần luôn trung thành và tận tâm này luôn mang một thái độ nhu hòa, nói: “Kế hoạch của ta rất đơn giản, cô lập Lữ Hưởng, khiến hắn sợ hãi, sau đó động thủ trước.”
Phát hiện Bán Hạ ngồi trong lòng khẩn trương nhìn mình, Trường Không Long Tường mỉm cười cọ cọ mũi hắn, lại nói tiếp: “Ta dù sao cũng đã bị phế truất, nếu ta động thủ trước, đó là danh bất chính, ngôn bất thuận; nhưng nếu Lữ Hưởng bất nhân bất nghĩa, vậy mọi chuyện sẽ tự nhiên mà xảy đến — đó gọi là ‘Dĩ thiên hạ chi sở thuận, công thân thích chi sở bạn; cố quân tử hữu bất chiến, chiến tất thắng chi’
(2). Hiện giờ Vi Tuyệt chiếm giữ bắc cương, Lĩnh Nam Lĩnh Bắc là của ta, Giang Nam, Bắc đều là môn sinh của thừa tướng; Lữ Hưởng thân ở thâm cung, giống như ếch ngồi đáy giếng, cho rằng mình có chút thế lực là có thể nắm trong tay hết thảy, chỉ cần cho hắn một chút áp lực, là có thể dễ dàng cướp đoạt binh quyền.”
Thừa tướng sợ run đánh giá Trường Không Long Tường, chậm rãi nói: “Nếu đại hoàng tử đã tính toán hết tất cả mọi chuyện, vì sao đến bây giờ mới động thủ?”
Trường Không Long Tường lạnh nhạt nói: “Ta và Lữ Hưởng có cùng huyết thống, cho nên ta cũng không phải là một người tốt, đúng ra phải là một kẻ tàn bạo, Lữ Hưởng vẫn còn không bằng một phần mười của ta, ta may mắn hơn hắn ở chỗ ta có một mẫu thân thuần chân cùng một đệ đệ luôn vui vẻ, cho nên còn có thể kiềm chế bản thân; nhưng nếu ta khai chiến, nếu ta cầm quyền, sẽ trở thành như thế nào đâu ai biết được, đến lúc đó sẽ có ai đến ngăn cấm ta?”
Thừa tướng thì thào: “Vậy vì sao hiện tại...”
Trường Không Long Tường nở nụ cười tự đáy lòng, cúi đầu hôn lên trán Bán Hạ một chút, tiếp tục ngẩng
đầu lên đã là ánh mắt thản nhiên: “Bởi vì có một nhân nhi có thể khắc chế bản tính hung tàn của ta. Tiên hoàng từng nói, nếu ta kế thừa vương vị, nhất định phải có ngũ đệ ôn hòa nhất ở bên phò trợ. Ngũ đệ bị Lữ Hưởng độc chết, ta lại không kịp cứu đệ ấy, nên đã hạ quyết tâm cả đời này không chấp nhận vương vị — nhưng hiện tại ta có Bán Hạ, chỉ cần Bán Hạ ở bên cạnh ta ngày nào, ngày ấy ta sẽ không cho phép bản thân làm xằng làm bậy.”
Lão thừa tướng thấy Trường Không Long Tường ôn nhu nhìn người trong lòng, chợt nhớ tới khoảng thời gian tiên đế chưa hồ đồ, quả thật đã nói qua với lão, đứa con cả nếu biết yêu, sẽ trở thành minh quân một đời, nếu không chắc chắn chỉ là diệt thế ma vương.
Không thể tưởng được thật sự là như vậy.
“Cho nên người muốn ta quang minh chính đại tiếp đón người vào phủ thừa tướng là muốn gây áp lực cho Lữ Hưởng sao?” Thừa tướng bắt đầu lý giải suy nghĩ của Trường Không Long Tường.
Trường Không Long Tường vuốt ve bàn tay nho nhỏ mềm mại của Bán Hạ, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta muốn hắn biết ta đã trở về; không chỉ vào thành một cách quang minh chính đại, ta còn muốn thường xuyên ra vào thành, để hắn cảm thấy ta đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy.”
Trường Không Long Tường bỗng nhiên nhìn về phía đệ đệ của mình, nói: “Phượng Chứ công tử, mười năm trước là kẻ nổi danh ăn chơi trác táng nhất Thiên Thủy, phiền đệ mấy ngày nay mang ta đi dạo nơi náo nhiệt nhất Thiên Thủy đi.”
Cùng đại ca đi dạo phố? Trường Không Phượng Chứ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
“Nơi này chính là phố Đức Uyên náo nhiệt nhất thành Thiên Thủy.” Trường Không Phượng Chứ dắt tay Tiểu Tình, nói với Trường Không Long Tường; phía sau hai người là một đoàn người theo hộ tống.
“Nhớ năm đó, đệ là khách quen của phố này, trà lâu tửu quán gì đó cứ hỏi đệ là không thể nhầm được!”
Nhìn thấy Trường Không Phượng Chứ dương dương tự đắc, Tiểu Tình chua xót
hỏi: “Chính là thanh lâu đi?”
Trường Không Phượng Chứ cả kinh đầu đầy mồ hôi, liều mạng giải thích.
Trường Không Long Tường vòng qua hai người, ôm Bán Hạ đi trên đường cái náo nhiệt.
“Mệt không?” Trường Không Long Tường ôn nhu hỏi. Bán Hạ nở nụ cười: “Long Tường luôn luôn ôm ta, nếu mệt cũng phải là Long Tường mệt a.”
Trường Không Long Tường cũng nở nụ cười, nói: “Nếu có thể, ta nguyện ý ôm ngươi cả đời.”
Bán Hạ cười khanh khách ra tiếng: “Kể cả trở thành lão đầu tử cũng muốn ôm sao?”
Nam nhân cười đến thâm tình: “Trở thành lão đầu tử cũng muốn ôm.”
Ánh mắt nam nhân quá mức nồng nàn, Bán Hạ thẹn thùng nghiêng đầu sang chỗ khác, lại thấy một loạt tiểu hài tử quỳ ở ven đường.
“Long Tường, bọn họ đang làm gì vậy?” Bán Hạ rất ít thấy thế giới bên ngoài, cũng không biết có thứ gọi là “Khất cái”.
Trường Không Long Tường nhìn theo, trả lời: “Bọn họ là khất cái, người đi đường nếu cảm thấy đáng thương sẽ cho bọn họ một chút đồ ăn hoặc tiền lẻ.”
Bán Hạ khó hiểu hỏi: “Vì sao phải như vậy? Cha mẹ của bọn họ đâu?”
“Có lẽ là cô nhi không cha không mẹ, có lẽ trong nhà nghèo quá, cho nên đành đi làm khất cái.”
Bán Hạ chấn động, nhớ lại lúc mình cùng mẫu thân ở Vân phủ thì cũng chẳng khác khất cái là bao.
Nếu không phải may mắn gặp gỡ Long Tường, cùng y cảm mến, bản thân mình có lẽ cứ như vậy không có tôn nghiêm, không có tương lai mà làm khất cái đến già đi.
“Long Tường...” Bán Hạ nhịn không được mở miệng, Trường Không Long Tường lại mỉm cười cắt đứt lời hắn: “Ta biết.”
Mang theo tiểu nhân nhi này, ngày hôm nay mình nên biết điều làm tán tài đồng tử
(3)đi.
Trường Không Long Tường lấy túi tiền ra, đưa cho Bán Hạ nói: “Từ ngày chúng ta thành thân, toàn bộ tiền của ta đều là của ngươi; muốn cho ai, cho nhiều hay ít, tiểu quai tự mình quyết định là được rồi.” Nói xong liền cẩn thận đặt Bán Hạ xuống đất.
Bán Hạ lại cảm động một hồi, cười ngọt ngào với nam nhân, lấy ngân lượng từ trong túi ra, nghiêm túc bỏ vào trong chén của từng hài tử.
Đám tiểu hài tử liều mạng quỳ lạy Bán Hạ, mấy tên khất cái phía xa thấy Bán Hạ hào phóng kinh người mà bố thí, ào ào chạy qua, vây quanh Bán Hạ van nài.
Bán Hạ lúc đầu có chút sợ hãi, lúc sau nhận ra những người này chỉ là vây quanh hắn không ngừng phục lạy liền mềm lòng, không hiểu vì sao muốn khóc, rưng rưng nói: “Mọi người mau đứng lên, mỗi người đều có! Mau đứng lên!”
Kha Nhiên đứng ở cách đó không xa, thấp giọng nói: “Khách quen của phố Đức Uyên, mười năm trước chắc ngươi chưa thấy qua nhiều khất cái như vậy chứ.”
Hiếm khi thấy Trường Không Phượng Chứ nhăn mày mà nói: “Đương nhiên, phố Đức Uyên là con phố phồn hoa nhất thành Thiên Thủy, sao có thể gặp nhiều khất cái như vậy được.”
“Nếu” Thường Tấn Du chăm chú nhìn
Trường Không Trữ Nhi chạy tới chạy lui cùng Tiết Chanh Chanh, lầm bầm trong miệng: “Phố Đức Uyên có nhiều khất cái như vậy, thì những địa phương khác trong kinh thành chỉ sợ càng nghiêm trọng hơn.”
Bán Hạ bị đám khất cái vây quanh không để ý những bàn tay bẩn thỉu của đám tiểu hài tử túm lấy y phục đẹp đẽ quý giá của mình, luôn luôn ôn nhu cười.
Người đi đường sôi nổi dừng lại nhìn một màn này, đầu năm nay còn có như người giàu có mà lại thiện tâm như vậy sao?
Trong lúc lôi kéo, kim bài đeo trên cổ Bán Hạ rơi ra, dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ.
Trang sức hình rồng đương nhiên không phải ai cũng dám mang, một lão khất cái tiến lại gần kêu lên: “Là tín vật của hoàng gia! Đúng vậy, là người trong hoàng thất!”
Vì vậy mọi người hoảng sợ, ào ào quỳ xuống lạy, hô to thiên tuế.
Trường Không Long Tường nhẹ nhàng cười, thanh âm không lớn, lại làm cho người chung quanh đều nghe được nhất thanh nhị sở: “Trường Không Long Tường mười năm trước đã bị phế truất, cũng không còn được coi là người trong hoàng thất, mọi người không cần hành lễ; hôm nay chính là trở lại chốn cũ, nội nhân trời sinh tính thương người, phân phát chút bạc vụn thôi, mọi người mau đứng dậy đi.”
Trường Không Long Tường? Đại hoàng tử Lữ Long Tường?
Vừa nghe thấy người từng là hoàng tử xuất sắc nhất giá lâm, mọi người càng tỏ ra ra lễ độ cung kính, bái lạy không ngừng, trong miệng hô thiên tuế không ngừng.
“Long Tường...” Bán Hạ sợ hãi nhìn nam nhân, Trường Không Long Tường ôn nhu cười, bế nhân nhi lên, nói: “Đừng sợ, bọn họ chỉ đang cảm kích sự bố thí của ngươi thôi.”
Bán Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Sau khi chúng ta đi rồi, những hài tử này không phải lại đành chịu đói sao?”
Hai người đứng giữa một đám người đang quỳ gối, người chung quanh đều có thể nghe thấy lời vừa nói ra, nhưng Trường Không Long Tường lại không vội vàng thúc giục Bán Hạ, y ôn hòa hỏi: “Vậy Bán Hạ muốn làm gì bây giờ?”
Bán Hạ do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: “Bán Hạ muốn làm thế nào cũng được sao?”
Trường Không Long Tường thay hắn vén lên một lọn tóc, ôn nhu nói: “Bán Hạ muốn làm như thế nào cũng được.”
Bán Hạ nở nụ cười, cả người trở nên thoát tục xuất trần, hắn lấy dũng khí, nói thật to với tất cả mọi người: “Tướng công Trường Không Long Tường của ta là lão bản của hiệu buôn Long Phượng, từ hôm nay trở đi, mùng một và mười lăm mỗi tháng, toàn bộ lương điếm trực thuộc hiệu buôn Long Phượng ở kinh thành đều mở kho lương miễn phí, mọi người gặp khó khăn đều có thể tới nhận!”
Cả phố an tĩnh trong nháy mắt, lập tức phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, cả kinh kỳ tựa hồ cũng chấn động lên.
Chỉ trong một ngày, chuyện phát sinh lúc sáng ở phố Đức Uyên đều được lan tỏa khắp kinh thành; mọi người bôn tẩu bẩm báo, nói đại hoàng tử đã trở lại, còn mang về thê tử hệt như Bồ Tát; nói thì ra đương gia của hiệu buôn Long Phượng nổi tiếng cả nước đúng là đại hoàng tử, mỗi tháng đều mở kho lương tiếp tế dân chúng.
Ngồi ở đại sảnh phủ thừa tướng, Trường Không Long Tường nói với Bán Hạ: “Ngươi thực sự là tiểu phúc tinh của ta, nói mấy câu đã giúp ta trải được một con đường thật đẹp rồi.”
Bán Hạ có chút thẹn thùng, nhẹ giọng hỏi: “Bán Hạ đã giúp được sao?”
“Hơn cả ‘giúp được’!” Kha Nhiên cười nói: “Tiểu Hạ nói mấy câu, còn hơn chúng ta động tay động chân mấy hồi.”
Thừa tướng cười nói: “Đại hoàng tử quả nhiên thật tinh mắt, chọn được một thê tử tốt như vậy.”
Trường Không Long Tường trước nay thích nhất người khác khen ngợi Bán Hạ, y xoa xoa cái trán Bán Hạ, nói: “Hồng Hạnh phu nhân nói, lúc ngươi sinh ra có thầy tướng số nói ngươi là phúc tinh, đối xử tử tế ngươi có thể thăng chức rất nhanh; ta nếu không gặp ngươi, hẳn là cả đời đều chỉ có thể làm đầu lĩnh sơn tặc, trơ mắt nhìn Uy Ngôi bị hủy hoại trong chốc lát rồi.”
Bán Hạ càng thêm ngượng ngùng, trong lòng lại thấy kích động, cực kỳ hứng thú nói với Trường Không Long Tường: “Chúng ta ngày mai tiếp tục ra ngoài đi!”
Trường Không Long Tường thấy hắn vui vẻ, cũng cười rộ lên, gật đầu nói: “Tiểu quai muốn như thế nào thì như thế ấy đi”
(1) Thiếu phó: chức quan thuộc hàng tam cô, dưới thiếu sư và trên thiếu bảo. Đây là chức quan có ở thời nhà Chu của Trung Quốc và nhà Lý của Việt Nam(2)Dĩ thiên hạ chi sở thuận, công thân thích chi sở bạn; cố quân tử hữu bất chiến, chiến tất thắng chiNguyên gốc: 以天下之所顺, 攻亲戚之所畔; 故君子有不战, 战必胜之Chữ “bạn” (畔) ở đây đồng nghĩa với chữ “phản” (叛), có nghĩa là phản bội. Cả câu này có ý nói, đối với người lương thiện, sẽ có nhiều người trợ giúp họ, tới cực điểm thì cả thiên hạ đều đứng về phía họ. Còn đối với kẻ không có đạo đức thì người giúp đỡ sẽ ít đi, cực điểm là ngay cả người thân cũng sẽ phải đối những kẻ đó. Dùng lực lượng cả thiên hạ thuận theo để đánh kẻ bị người thân phản đối, không đánh thì thôi, đã đánh nhất định là phải thắng– Mạnh Tử – Công Tôn Sửu, quyển hạ –Nguồn: baike(3) Tài tán đồng tử hay còn được gọi là Thiện Tài đồng tử, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Hình tượng Thiện Tài và Long Nữ xuất hiện cùng với Quán Thế Âm rất có thể bị ảnh hưởng bởi cặp Kim Đồng (tiếng Trung Quốc: 金童; bính âm: Jintong) Ngọc Nữ (tiếng Trung Quốc: 玉女; bính âm: Yùnǚ) hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế. Thiện Tài đồng tử cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký.