- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Quai Của Sơn Tặc
- Chương 8-1: Thượng
Tiểu Quai Của Sơn Tặc
Chương 8-1: Thượng
Biệt nghiệp của Kỳ Lân trang vốn chưa bao giờ có tên, mãi đến trước khi hôn lễ cử hành mới được đặt tên là “Hạ viên”, tâm tư của trang chủ thật sự đã rõ ràng.
Ngày hôm sau hôn lễ, trong vườn im ắng, chỉ có một mình Hồng Hạnh sớm đến đại sảnh.
Lát sau Kha Nhiên
mới ôm Trường Không Trữ Nhi xuất hiện.
Vừa nhìn thấy Hồng Hạnh, Trường Không Trữ Nhi mặt ửng hồng lên, giãy dụa đòi xuống, Kha Nhiên vừa lo lắng vừa cưng chiều, đành nhẹ nhàng đặt nàng xuống ghế.
Ngay sau đó, Hắc Như Nhai cùng Liên Y cũng xuất hiện, Liên Y cũng bị ôm, mặt so với Trường Không Trữ Nhi còn đỏ hơn, giãy dụa cũng càng mạnh hơn, nhưng Hắc Như Nhai trừ trước đến nay lạnh như băng lại mang vẻ mặt hớn hở, ôn nhu vỗ về, thật sự ôm người kia cùng ngồi xuống.
Lại một lúc sau, Thường Tấn Du ôm lấy Tiết Chanh Chanh yếu ớt đi đến, Tiết Chanh Chanh nhìn thấy có nhiều người như vậy, khuôn mặt nhỏ diễm lệ gay gắt đỏ bừng, lại chỉ đem mặt vùi vào trong ngực Thường Tấn Du, thật sự không còn khí lực từ chối.
Trời sáng rõ, Trường Không Long Tường mới thật cẩn thận ôm Bán Hạ xuất hiện, tiểu nhân nhi đang say ngủ trong l*иg ngực của y, không hề có một chút bộ dạng muốn tỉnh lại.
Trường Không Long Tường giải thích: “Tiểu quai tỉnh lại không thấy
ta sẽ sốt ruột.”
Thời gian đã đến, liền bắt đầu dùng bữa sáng, Trường Không Long Tường ôn nhu đánh thức bảo bối, cũng không cho phép hắn dâng trà kính mẹ chồng —— muốn bảo bối của ta quỳ xuống kính trà? Không có cửa!
Trường Không Trữ Nhi không để ý, dù sao hiện tại mà muốn nàng đứng lên cũng rất thống khổ.
Mọi người âm thầm nghĩ, không biết chuyện này sẽ biến thành cái dạng gì.
Bữa sáng sắp kết thúc thì hai người cuối cùng mới khoan thai bước đến. Bất quá lúc này Trường Không Phượng Chứ lại được Tiểu Tình đỡ vào.
“Đại ca! Không ngờ huynh lại để đệ quá chén!” Trường Không Phượng Chứ một tay đỡ cái đầu đau nhức vì say rượu, một tay chỉ vào Trường Không Long Tường kêu ầm ỹ.
Trường Không Long Tường một thìa lại một thìa đút bảo bối vô lực húp cháo, cũng không ngẩng đầu lên, lành lạnh nói: “Không cho đệ say để đệ đến phá động phòng của ta sao?”
Trường Không Phượng Chứ sửng sốt, tiếp đó liền chĩa mũi nhọn vào những người khác: “Các ngươi để ta bất tỉnh nhân sự nằm trong đại sảnh, nếu không phải Tiểu Tình
đến tìm Nhan Hạo, chẳng lẽ muốn ta nửa đêm chết cóng ở đại sảnh sao?”
Kha Nhiên tâm tình thật tốt, cười nói: “Có gì phải gấp, hạ nhân đến quét dọn sẽ thấy ngươi nha, chúng ta đều có việc...”
Kha Nhiên đang nói liền bị Trường Không Trữ Nhi đỏ bừng mặt đánh cho một đòn vào bụng.
Đại sảnh nhất thời im lặng.
Trường Không Phượng Chứ hoài nghi đánh giá mọi người, hoàn toàn tỉnh ngộ, oán giận nói: “Đây là hôn lễ của đại ca ta nha, của đại ca ta! Các ngươi có ý gì chứ? Đói khát như vậy sao?”
Vốn đã ngượng ngùng, lại bị Trường Không Phượng Chứ nói như thế, mấy nhân nhi bị ôm đồng loại cúi đầu.
Kha Nhiên lầm bầm: “Người nào đó bởi vì đêm qua bị quá chén không chạm vào Tiểu Tình được, chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ đâu...”
Thường Tấn Du nói tiếp: “Cố tình chúng ta đều đạt được ước muốn...”
Ngay cả Hắc Như Nhai luôn trầm mặc cũng nói: “Cho nên ghen tị.”
“Cái gì! Ai nha nha nha ——” Trường Không Phượng Chứ quát to một tiếng, lại làm cái đầu càng đau.
Xem mọi người mắng đến mắng đi, Trường Không Long Tường rốt cục lên tiếng: “Chuyện của các người, suốt mười năm qua ta đều rõ cả; lại không ngờ mọi người đều chọn ngày ta thành thân mà cùng đến với nhau —— ta rất vui mừng, cũng chúc phúc các ngươi, chẳng qua tiếp theo ta muốn bắt đầu đối phó Lữ Hưởng, các ngươi chờ một thời gian nữa, chuyện này sau khi kết thúc, ta sẽ làm chủ giúp các ngươi.”
Kha Nhiên nhăn lại mi, thì thào nói: “Thật không muốn có đứa con không đáng yêu như vậy.”
Trường Không Long Tường diện vô biểu tình nhíu lại mi, lão tiểu tử đó, biết hôm nay y tâm tình tốt, liền dám nói lung tung như vậy.
Hồng Hạnh nhìn những người đang hạnh phúc, nhịn không được nhớ tới người mình mới nhận thức không đến một tháng, lại luôn ở phía sau mình, đuổi cũng không đi.
Thành thân hơn một tháng.
Hỏa lô trong thư phòng cháy rừng rực, phảng phất đâu đó từng đợt mùi thơm.
Trường Không Long Tường vừa xem thư tín do mật thám từ kinh thành truyền đến, tất cả lực chú ý lại tập trung ở trên người tiểu nhân nhi trong lòng mình.
Bán Hạ cầm trên tay sách dạy đánh cờ, từ lần trước đi săn bắn thấy Tiểu Tình cùng Kha Nhiên chơi cờ, cũng rất muốn học; nhưng bây giờ đọc cả một buổi sáng mà ngay cả cách bố trí quân cờ cơ bản nhất cũng chưa nhớ.
“Ai.”
Nghe Bán Hạ lại một lần nữa thở dài, Trường Không Long Tường rốt cục nhịn không được, y nâng khuôn mặt Bán Hạ lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Bán Hạ nhìn nhìn Trường Không Long Tường, có chút không muốn nói, y thông minh như vậy, cái gì cũng biết, mà mình lại kém cỏi như thế.
Trường Không Long Tường sao lại không biết hắn đang suy nghĩ gì, vì thế lấy sách dạy đánh cờ trong tay hắn đi, ôm hắn ra khỏi phòng, đi đến hành lang phía bên ngoài.
Trường Không Long Tường đã sớm bảo Kha Nhiên trải thảm nhung ở mọi chỗ mà Bán Hạ có thể đến, ngoài thư phòng đương nhiên cũng có, vì thế hắn liền ôm Bán Hạ ngồi trên thảm.
Từng bông tuyết nhỏ xíu bay loạn ở bên ngoài, Trường Không Long Tường đem bảo bối ôm chặt trong lòng, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn tuyết rơi.
Sau một lúc lâu, Bán Hạ nhẹ nhàng nói: “Long Tường, Bán Hạ giống như một bụi cỏ nhỏ, tuyết rơi xuống, liền bị che lấp.”
Trường Không Long Tường xót xa con người bé nhỏ mẫn cảm này, ôn nhu hôn gương mặt của hắn. Sau khi suy nghĩ một chút, Trường Không Long Tường tháo bảo kiếm tùy thân xuống cho Bán Hạ xem, nhẹ nói: “Tiểu quai, biết đây là kiếm gì không?”
Bán Hạ gật gật đầu, trả lời: “Kha Nhiên đại ca nói qua, Long Tường là truyền nhân của Hổ Khiếu kiếm, Hổ Khiếu kiếm là thiên hạ đệ nhất kiếm.”
Trường Không Long Tường khẽ vuốt qua vỏ kiếm hổ phách, nói: “Đây quả thật là Hổ Khiếu kiếm, nhưng nó không phải là thiên hạ đệ nhất kiếm.”
Bán Hạ ngẩng đầu nhìn Trường Không Long Tường, tò mò hỏi: “Nhưng Kha Nhiên đại ca rõ ràng nói kiếm pháp của ngươi thiên hạ vô địch.”
Hôn nhẹ hai má bảo bối, Trường Không Long Tường chậm rãi giải thích: “Sư phó của ta là một lão kỳ nhân vô cùng yêu kiếm, cả cuộc đời hắn có hai thanh kiếm được coi là tuyệt học, một là Hổ Khiếu kiếm, một là Hành Vân kiếm; luận về uy lực, Hành Vân kiếm đạt đến mười phần, cho nên khi sư phó truyền thụ tuyệt học cho ta, ta không chút do dự lựa chọn Hành Vân kiếm. Nhưng sư phó muốn ta trước hết thử đem tảng đá trên bàn gỗ đập vỡ, ta đập tảng đá —— ngay cả cái bàn cũng vỡ theo. Sư phó vì thế nói ta quá tự kiêu, học võ không phải vì muốn bảo hộ người khác, không có tư cách kế thừa Hành Vân kiếm —— cũng tuyệt đối không hiểu rõ Hành Vân kiếm; cho nên ta kế thừa Hổ Khiếu kiếm, sư phó lo lắng Hổ Khiếu kiếm quá mức bá đạo, thúc đẩy du͙© vọиɠ trong lòng ta, liền xăm lên người ta một hình xăm lão hổ, lúc nào cũng cảnh giác mãnh hổ trong lòng chính mình.”
Mỉm cười cúi đầu hôn hôn lên cái miệng nhỏ hồng nộn của Bán Hạ, Trường Không Long Tường ôn nhu nói: “Mỗi người, trời sinh đều có việc không thể làm, ta không học được loại kiếm pháp ôn nhu mà cường đại của Hành Vân kiếm, nhất định chỉ có thể làm một con người lãnh khốc; ngươi tuy rằng không nhớ được thi từ trong sách dạy đánh cờ, nhưng lại có khả năng làm yên lòng người. Ta trước kia luôn không dám đối địch với Lữ Hưởng, không phải ta sợ Lữ Hưởng, mà ta sợ chính mình, ta sợ chiến tranh khiến tà niệm trong tâm thức tỉnh, ta sợ ta sẽ trở thành kẻ con đáng sợ hơn so với Lữ Hưởng —— nhưng ta hiện tại không sợ, ta có ngươi, có sự yên lặng của ngươi, có thiện lương của ngươi, chỉ cần ngươi bồi ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng không sợ.”
Bán Hạ lại đỏ mắt vành mắt, phiền não bao năm trong lòng mình, nam nhân này vừa liếc mắt liền phát hiện, bảo hộ mình kín đến không còn kẽ hở.
Trường Không Long Tường sờ sờ hai má bảo bối, nói: “Tiểu quai làm một bụi cỏ nhỏ cũng rất tốt, cho dù tuyết có lớn đến mức nào, tới năm sau, sẽ lại một lần nữa tràn trề sức sống.”
Bán Hạ nghe xong, ngơ ngác nhìn Trường Không Long Tường, nước mắt chảy xuống, tự ti trong lòng không còn
trầm trọng nữa.
Ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Bán Hạ, Trường Không Long Tường vỗ nhè nhẹ lên cái mông của hắn, nói: “Ngươi lúc nào cũng ở lỳ trong phòng miên man suy nghĩ cả ngày, hôm nay mang ngươi đi ra ngoài đi, ngươi không thích trà lâu lần trước đúng không? Vừa may hôm nay có thiệp mời đến một nơi còn đẹp hơn.”
Bán Hạ ôm cổ Trường Không Long Tường, nhu thuận gật đầu, lòng tràn đầy tình yêu say đắm cùng tín nhiệm với y.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Quai Của Sơn Tặc
- Chương 8-1: Thượng