- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Quai Của Sơn Tặc
- Chương 7
Tiểu Quai Của Sơn Tặc
Chương 7
Bán Hạ thân thể không khoẻ, Trường Không Long Tường vội vàng chạy về Kỳ Lân trang.
Nhưng là, Kha Nhiên cùng toàn bộ thầy thuốc đều nói thân thể không sao, chỉ là có chút hư hàn thôi.
Dù vậy, Trường Không Long Tường
cũng không dám lãnh đạm, cảm giác tiểu quai suy yếu hơn so với bình thường, vì thế ngay cả công vụ cũng đều xử lý ở gian ngoài, không dám cách bảo bối quá xa.
Dù đã như thế, vẫn còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một ngày, Trường Không Long Tường ở gian ngoài xem thư tín các nơi đưa tới, đột nhiên nghe thấy phòng trong truyền đến tiếng một vật thể ngã xuống.
Trường Không Long Tường kinh hãi, vội vàng chạy vào phòng trong, thấy Bán Hạ cùng với chăn bông ngã xuống dưới giường!
“Tiểu quai!” Trường Không Long Tường lòng như đao cắt, vội vàng đem bảo bối ôm trở về giường.
Bán Hạ mặt như trắng như tờ giấy, ánh mắt hàm chứa lệ điềm đạm đáng yêu nhìn lên nam nhân: “Long Tường, đau bụng.”
Trường Không Long Tường chau mày, vén chăn lên xem xét, lại không ngờ trên váy trắng của bảo bối cùng phía trên chăn bông nhuộm đầy máu tươi!
“Kha Nhiên!!”
Kha Nhiên lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, Trường Không Long Tường vốn là người lạnh như băng lại có thể ngay lập tức nổi gân xanh đầy trán.
Chính là thật sự không phát hiện có cái gì không ổn.
Bán Hạ thân thể suy yếu, nhưng không có bệnh cũ gì nha, duy nhất có một chỗ bất đồng với người bình thường –
Kha Nhiên đột nhiên nhớ ra, Trường Không Long Tường vì Bán Hạ chuẩn bị mọi sự bảo hộ thật thỏa đáng, vì thế ngay từ đầu đã đem chuyện hắn vừa có đặc thù của nam tử cùng nữ tử nói cho Kha Nhiên, Phượng Chứ cùng ngũ đại sát thủ.
Thì ra là thế!
“Long Tường!” Kha Nhiên nở nụ cười, đối với hắn nói: “Chúc mừng ngươi, giờ không còn chuyện của ta nữa, ngươi đi tìm Hồng Hạnh phu nhân cùng Chanh Chanh đến đi.”
Trường Không Long Tường trong lòng nóng như lửa đốt, lại thấy Kha Nhiên cười ha ha, nhất thời giận không kềm được, một phát nắm lấy cổ áo của hắn, quát: “Ngươi còn cười được! Tiểu quai đã bị thương thành như vậy!”
Kha Nhiên như vẫn cười ha ha, nói: “Tiểu quai của ngươi không có bệnh, lại càng không bị thương, hắn chỉ là có quý thủy
(đến ngày ấy đó của con gái đó =^=)
thôi.”
Trường Không Long Tường ngơ ngác nhìn Hồng Hạnh cùng Tiết Chanh Chanh, còn có nha hoàn ra ra vào vào, hồi tưởng lời Kha Nhiên vừa nói.
“Bán Hạ quanh năm dinh dưỡng không đầy đủ, vô luận là nam tử bộ phận hay nữ tử bộ phận, thân thể dậy thì đều chậm hơn so với người bình thường; trong khoảng thời gian này ngươi cứ chăm chăm tẩm bổ cho hắn, thân thể hắn được bồi bổ, đương nhiên là sẽ có quý thủy.”
Khó trách tiểu quai mấy ngày hôm trước đi ngủ luôn sợ lạnh.
Trường Không Long Tường nhịn không được cười rộ lên.
“Có thể thấy trang chủ cười ngu như vậy, Tiết Chanh Chanh ta đời này như vậy là đủ rồi.”
Nữ tử chống nạnh, sách sách xưng kỳ
(tranh cãi)
“Tiểu quai thế nào?”
Tiết Chanh Chanh nở nụ cười: “Ngươi tự vào xem đi.”
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Bán Hạ giấu khuôn mặt đỏ bừng ở trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt.
“Tiểu quai!” Trường Không Long Tường bước nhanh đi đến trước mặt hắn, ôn nhu hỏi: “Còn không thoải mái sao?”
Bán Hạ xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn khẽ lắc đầu, mở miệng nhiều lần, mới nhỏ giọng nói: “Mẫu thân nói, Bán Hạ có thể, có thể sinh tiểu bảo bảo cho Long Tường.”
(Aaaaaaaaa *đập đầu vào gối* Tiểu Hạ Nhi của ta *run run*)
Trường Không Long Tường ngẩn ra, không thể lý giải cảm xúc trong lòng lúc này, thật ngọt ngào, giống như cả trái tim đều vì tiểu nhân nhi này mà hóa thành mật chảy ra, lại có chút tê dại, cơ hồ khiến y đứng không vững, còn có vô số hưng phấn kích động, làm y muốn thi triển khinh công bay ra khỏi cửa.
Ngoại giới vẫn đang phân tranh, nhưng tiểu nhân nhi ở nơi này, lại lộ ra vẻ mặt khiến người khó nhịn
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, y thậm chí có thể lên trời xuống đất, không gì làm không được.
Tất cả mọi người nói tiểu quai không xứng với y, nhưng những người đó đâu biết những điều hạnh phúc mà tiểu quai mang lại cho y.
“Phu nhân!” Trường Không Long Tường nắm tay bảo bối, xoay người đối Hồng Hạnh, vẻ mặt vạn phần nghiêm túc nói:
“Thỉnh đem Bán Hạ gả cho ta đi!”
Trời đông tuyết bay tán loạn, bên trong Kỳ Lân trang lại vô cùng hân hoan.
Trang chủ Trường Không Long Tường, muốn lấy vợ.
Vì muốn tặng Bán Hạ một hôn lễ thật lớn, thân phận của tân lang được đổi thành chủ nhân của hiệu buôn Long Phượng, hôn lễ được tổ chức tại biệt nghiệp
(biệt thự)của Kỳ Lân trang, mở rộng cửa chào đón thiên hạ hào kiệt thương nhân.
Những tân khách ở Nhan phủ ngày đó, đều kể lại về Trường Không Long Tường cùng Bán Hạ là cả hai người còn rất trẻ, hơn nữa miêu tả chuyện Trường Không Long Tường che chở Bán Hạ sinh động như thật; mà khi nghe nói quà tặng tân lang dành cho tân nương là tất cả tài sản mình có thì lại khiến cho thương giới một mảnh xôn xao.
Biệt nghiệp được sửa chữa từng ngóc ngách, giăng đèn kết hoa tất nhiên là không thể thiếu, còn có các món ăn thượng đẳng cùng rượu ngon sưu tầm từ khắp nơi; mà châu quan
(mũ ngọc)
trên người tân nương lại là do thợ kim hoàn cao tay nhất chọn lựa trên trăm hộc
(1)
minh châu dưới đáy biển sâu Thiên Đảo, hao phí ngàn lượng hoàng kim tinh công
(gia công)
mà thành, hà phi
(chắc là áo choàng:-?)
của tân nương là do mười mấy tú công
(người may vá thêu thùa gì đó)
lừng danh của Nặc Tháp tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ dệt nên, bất đồng với các tân nương khác, mặt trên tổng cộng thêu lên chín trăm chín mươi chín tiểu lão hổ dáng điệu thơ ngây chân thành,
(=))))))))))
hơn nữa y phục tân lang có thêu một con mãnh hổ lộng lẫy, tổng cộng là một ngàn con.
Ngày cử hành hôn lễ, là dịp chưa từng có, biệt nghiệp to như vậy lại bị chen chúc chật như nêm cối, Tà kiếm Kha Nhiên đã từng nổi danh giang hồ, hiện giờ chỉ đeo diện cụ mỏng như cánh ve, bận rộn xoay đi xoay lại như con quay.
Trường Không Long Tường hiếm khi hàn huyên cùng người khác, đủ để nói lên tâm tình y rất tốt.
Hắc Như Nhai cùng Liên Y dẫn người cách ly trong phạm vi vài dặm, một khi có kẻ khả nghi, đương trường tru diệt.
Trong phòng tân nương, một đại đội nữ nhân làm loạn đến sứt đầu mẻ trán.
Trang chủ a, chúng ta biết ngươi thương Bán Hạ, nhưng là phải đem nhiều đồ vật như vậy đặt trên người tiểu nhân nhi sao?
Bán Hạ từ trước đến nay nhu thuận, Long Tường muốn hắn làm cái gì, hắn sẽ làm cái đó, tuy rằng y phục trên người nặng đến nỗi khiến hắn đứng không dậy không nổi, châu qua trên đầu lung lay theo từng bước chân cơ hồ có thể bẻ gẫy cái cổ mảnh khảnh của hắn.
Tuy rằng bọn nữ tử oán hận không thôi, nhưng sau khi giúp Bán Hạ ăn mặc hảo, mọi người vẫn là nhịn không được ngây người.
Tiên tử!
Thanh tân xuất trần, mang theo một tia ngượng ngùng cùng ngây thơ, mà y phục quanh thân lại vô cùng tráng lệ, tựa như tiên tử.
Các nàng tựa hồ có thể lý giải chuyện trang chủ có bao nhiêu mỹ nhân cũng không cần, cố tình chỉ thích tiểu nhân nhi này.
“Đại ca, huynh như vậy không phải coi Bán Hạ là nữ tử sao?” Trường Không Phượng Chứ thật sự nghĩ mãi mà không rõ đại ca vốn là một người không sợ trời không sợ đất, vì cái gì lần này lại thỏa hiệp với thế tục.
Trường Không Long Tường nhìn chằm chằm tiểu lâu phòng tân nương, ngữ khí không sợ hãi: “Tiểu quai bất đồng với người khác, hắn nhìn như khờ dại, nhưng lại dị thường mẫn cảm với thái độ của người khác; những người này sợ ta, đương nhiên không sẽ trực tiếp biểu hiện trào phúng, nhưng nếu ta đi vắng thì sao? Nếu ta không ở bên hắn toàn bộ thời gian, tiểu quai có lẽ sẽ nghe thấy những tin đồn ác độc, đứa nhỏ nhạy cảm như vậy, chỉ cần cảm thấy một chút ác ý cũng sẽ thương tâm đến khó sống, đến lúc đó chẳng phải ta đã đặt hắn vào hoàn cảnh hắn sợ hãi nhất sao? Ta từ trước đến nay tự phụ, việc gì cũng dám nói ‘Tuyệt đối’, chỉ có tiểu quai, ta muốn chân chính ‘Không sơ hở’, cho nên ta thà rằng ủy khuất hắn một lần, cũng tuyệt không dám mạo hiểm.”
Trường Không Phượng Chứ thấy đại ca nói có lý, cơ hồ không thể tưởng tượng, một nam nhân lãnh khốc như vậy, vì một nam hài, vì một phần thật tâm, có thể làm được đến mức này này.
“Tân nương tử đã ra rồi!”
Không biết ai hô một câu, mọi người sôi nổi ngẩng đầu –
Tân nương được thân nương của mình giúp đỡ đi ra cửa, vừa khéo một trận gió nhẹ thổi qua lâu lan
(lan can tầng lầu), nhấc lên khăn hỉ đỏ thẫm, lộ ra khuôn mặt tân nương trong nháy mắt; tuy rằng chỉ là thoáng nhìn qua, lại khiến người khắc sâu ấn tượng, nhỏ nhắn mà thanh thuần, giống như một tiểu oa nhi, nhưng bởi vì thêm một chút tươi cười ngượng ngùng, lại khiến cho người ta không khỏi mất hồn.
Thơm ngọt như vậy.
Muốn giữ lấy hắn, muốn tự mình hưởng thụ hắn, muốn trong đôi mắt trong veo của hắn chỉ có mình!
Mọi người còn chưa kịp khôi phục tinh thần, tân nương đã từ từ bước từ trên lầu xuống.
Trong nháy mắt, một cái bóng hiện lên, tân lang đã đứng ở cửa lầu đợi.
“Tiểu quai.”
Trường Không Long Tường nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bán Hạ do Hồng Hạnh trao, gật đầu với Hồng Hạnh, hỏi thăm, trên mặt tuy rằng vẫn không chút biểu tình, nhưng hưng phấn trong mắt rõ ràng ai cũng thấy được.
Bởi vì lo lắng chân của Bán Hạ, Trường Không Long Tường ôm ngang hắn, lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, tự nhiên bước đến đường tiền.
Nhẹ nhàng buông Bán Hạ xuống, Trường Không Long Tường không vội vã bái đường; hắn cúi xuống, ôn nhu hỏi: “Tiểu quai, ngươi có hạnh phúc không?”
Bán Hạ ngẩng đầu lên, tuy rằng cách một lớp mạng che, không nhìn thấy khuôn mặt nam nhân, lại giống như tâm linh tương thông, nghe được nam nhân cẩn thận cùng tôn trọng.
“Ta, ta…” Giống như không biết nói gì, Bán Hạ mở to miệng, nước mắt lại nhịn không được mà rơi xuống.
Từ khi gặp y, hắn liền trở nên thích khóc, rõ ràng cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn, lại không tìm được phương pháp để biểu đạt, chỉ có thể thuận theo bản năng của mình, cái mũi đau xót, lệ liền rơi.
Dùng hay tay nắm chặt bàn tay to lớn của nam nhân, Bán Hạ gần như thành kính nói: “Gặp Long Tường, là chuyện hạnh phúc nhất của Vân Bán Hạ, ta thật sự quá may mắn, dù là ai hay chuyện gì, ta cũng có thể từ bỏ vì ngươi.”
Trường Không Long Tường như có dòng nước ấm chảy qua cõi lòng, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn việc người mình yêu cũng yêu chính mình đâu.
“Bắt đầu đi.”
Kha Nhiên gật gật đầu, cao giọng nói: “Nhất bái thiên địa!”
Nam nhân từ trước đến nay duy ngã độc tôn, nắm tay tiểu thê tử của mình, cam tâm tình nguyện bái xuống.
“Nhị bái cao đường!”
Ngồi trên đường thượng
(chỗ phụ huynh ngồi đó)
là Trường Không Trữ Nhi cùng Hồng Hạnh, một người vui vẻ hài lòng, một người vô cùng cảm động.
“Phu thê giao bái!”
Trường Không Long Tường mỉm cười đỡ tiểu thê tử cùng nhau chậm rãi quỳ xuống, lúc này, mới thật sự bái xuống.
Trường Không Long Tường đột nhiên cảm thấy hưng phấn lúc trước dần dần nhạt đi, cảm xúc lúc này chính là thỏa mãn cùng an tâm, thật giống như nắm trong tay một viên minh châu vô giá.
Làm lễ xong, Trường Không Long Tường vốn nên lưu lại bồi khách, lại kiên quyết tự mình đưa bảo bối vào tân phòng trước, lại khiến các vị khách sách sách xưng kì(kiểu tặc lưỡi tấm tắc, anh bị lụy vợ =))))
Bước vào trong phòng, Trường Không Long Tường cẩn thận đặt bảo bối ở bên giường, hỉ nương (người săn sóc cô dâu) nghĩ chú rễ nhịn không được muốn động phòng trước, vì thế che miệng cười đưa gậy nhấc mạng che đến.
Không thể tưởng được Trường Không Long Tường lại tách ra, y dùng tay nhấc mạng che lên, say thưởng thức khuôn mặt bảo bối, lúc sau lại cẩn thận gỡ châu quan cùng bộ diêu
(trâm cài)
trên đầu bảo bối xuống.
“Gia!” Hỉ nương vội vàng hô: “Còn chưa uống rượu hợp cẩn!”
Trường Không Long Tường cũng không quay đầu lại, chỉ lo xem tân nương của mình, một mặt thản nhiên đáp: “Chờ một lát.”
Gỡ hết tất cả những gì trên đầu bảo bối xuống xong, Trường Không Long Tường tiếp theo lại cởi lễ phục của Bán Hạ.
“Gia, gia!” Hỉ nương cùng nha hoàn đều đỏ mặt, khẽ gọi: “Rượu…”
“Ta nói chờ một chút!” Trường Không Long Tường ngữ khí trầm xuống, một đám nữ nhân sợ tới mức động cũng không dám động.
Trường Không Long Tường ôm lấy Bán Hạ chỉ mặc trung y trở lại bên cạnh bàn, ngồi xổm trước mặt hắn, ôn nhu nói: “Ta hy vọng tiểu quai là tân nương xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất, ta muốn chiêu cáo thiên hạ rằng ta sẽ cho bảo bối của ta những điều tốt nhất — cho nên, hôm nay khiến ngươi cực khổ rồi.”
Bán Hạ sửng sốt, hiểu được vì sao nam nhân lại để hắn ăn mặc xa hoa đến vậy; hắn cười ngọt ngào, đối Trường Không Long Tường nói: “Ta không phiền lụy, Long Tường, ngươi đi chiếu cố khách nhân đi.”
Trường Không Long Tường mỉm cười, đứng dậy, xoay người đối bọn nha hoàn nói: “Hầu hạ phu nhân rửa mặt, cho hắn ăn vài thứ, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết, hiểu chưa?”
Nha hoàn vội vã cúi đầu, cùng kêu lên đáp: “Dạ!”
Lại mê luyến nhìn bảo bối trong chốc lát, Trường Không Long Tường rốt cục xoay người ra khỏi tân phòng.
Nhìn thấy nam nhân đã ra khỏi phòng, Bán Hạ mặc nhiên không thể thù hồi ánh mắt; ngồi yên mặc cho nha hoàn tẩy đi son phấn trên mặt mình, Bán Hạ nhớ tới đoạn đối thoại mấy ngày trước, khi bản thân bị Trường Không Long Tường ôm ra khỏi phòng đi phơi nắng.
“Long Tường, ngươi thật sự muốn kết hôn với Bán Hạ sao?”
“Tiểu quai nói phải giúp ta sinh con, ta đương nhiên muốn kết hôn với ngươi.”
“Long Tường… Là vì đứa nhỏ sao…”
“Đứa ngốc! Nghĩ lung tung cái gì?”
“Chính là…”
“Ngươi có biết vì sao tiên đế lại không thích ta không?”
“Bởi vì người khác sẽ nói lời dễ nghe, Long Tường chỉ nói lời hữu dụng.”
“Tiểu quỷ khôn ngoan, đây cũng là nguyên nhân, nhưng còn có một nguyên nhân khác, chính là bởi vì ta không muốn cùng nữ tử mà tiên đế chọn thành gia lập thất, cũng không muốn lưu lại con nối dõi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta không muốn bị người khác khống chế, không muốn cưới nữ tử chính mình xem đến một trăm lần cũng không nhớ được diện mạo, không muốn sinh hạ đứa con trở thành nhược điểm để người khác ám toán ta.”
“Vậy ngươi vì sao muốn… đứa nhỏ của Bán Hạ?”
“Bởi vì… Ta thích tiểu quai, tương lai cũng sẽ thích đứa nhỏ của tiểu quai; nếu bởi vì sợ bị áp chế mà không cần hài tử của ngươi, cũng thật không đáng — ta muốn thấy nó, ta đang nghĩ xem nó lớn lên sẽ giống ngươi hay giống ta, ta muốn ôm mẫu tử các ngươi, ta muốn dạy nó bảo hộ ngươi, ta muốn khiến hắn trở thành người ưu tú nhất, hài tử của ngươi — ta không thể không cần.”
“Ô, Long Tường… Chính là, dù vậy, ngươi cũng có thể không cưới ta.”
“Không được! Tất cả chuyện này đều là vì ngươi, ta muốn ngươi khoái hoạt, muốn ngươi an toàn, cũng muốn ngươi chân chính thuộc về ta — thực xin lỗi, tiểu quai, ngươi cùng ta đều là nam tử, lại muốn ngươi gả cho ta.”
“Ta không cảm thấy ủy khuất, Long Tường trong lòng ta vốn giống như trời biển, gả cho ngươi, chỉ có thể khiến ta vui vẻ, tuyệt sẽ không có một chút khổ sở.”
“Bảo bối!”
“Chính là, thật sự có thể chứ? Hạnh phúc như vậy. Ta không biết nói sao, nhưng là trong lòng cảm thấy bất an, ta sợ Long Tường một ngày nào đó liền… Long Tường, nếu có một ngày, ngươi sẽ giống như lời nương, phát hiện Bán Hạ cái gì cũng không biết, sau đó liền không thích Bán Hạ, ngươi phải nói cho ta, được không? Bán Hạ sẽ rất toàn tâm, ngươi không nói, ta sẽ luôn luôn tin tưởng ngươi, được không?”
“Bảo bối ngốc, ngươi luôn luôn là bảo bối của ta, đến ngày ta chết, ngươi cũng sẽ không nghe thấy câu nói kia.”
Long Tường, Long Tường, đừng phụ ta, chỉ cần ngươi không nói, ta đây vĩnh viễn tin tưởng ngươi.
Điều động Hứa Nhĩ Tuấn đi nơi khác rồi, hiện tại người Trường Không Long Tường dùng để ứng phó khách nhân chính là Trường Không Phượng Chứ.
Mang đệ đệ uống say ra phía sau sau, Trường Không Long Tường rốt cục có thể động phòng.
(=.=)
“Gia.” Một đám nha hoàn vội vàng hành lễ.
“Ân.” Trường Không Long Tường phất tay bảo tất cả các nàng lui ra, tự mình thì xốc lên màn che hoa lệ nặng nề, đi vào trong phòng ngủ.
Tiểu tân nương chờ y cả đêm, đang ngồi ở mép giường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Đi đến trước bàn rót hai chén rượu, Trường Không Long Tường nhẹ nhàng đi tới trước mặt tiểu nhân nhi.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Bán Hạ hoảng sợ, mở to mắt nhìn về phía nam nhân.
Tựa hồ là cảm thấy phản ứng của Bán Hạ rất thú vị, Trường Không Long Tường cười ra tiếng, bàn tay to vươn tới ôm hắn đặt trên đầu gối mình, dùng môi của mình dán nhẹ vào thái dương bảo bối, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu quai vừa rồi đang suy nghĩ chuyện gì?”
Bán Hạ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, làm nũng đập nam nhân một quyền, mới chậm rãi nói: “Long Tường, ta là thê tử của Long Tường.”
Trường Không Long Tường trong lòng nóng lên, hôn lên trán bảo bối một chút, đem chén rượu trong tay đưa cho Bán Hạ, nâng cánh tay của hắn lên, nói: “Uống qua chén rượu này, ngươi sẽ không còn là ‘Vân Bán Hạ’, mà là ‘Trường Không Bán Hạ’.”
(*tung trym* =)))))
Bán Hạ ánh mắt cay cay, cùng Trường Không Long Tường uống sạch chén rượu.
Giúp Bán Hạ đặt chén xuống, vừa quay đầu liền nhìn thấy tiểu quai dụi mắt, Trường Không Long Tường bất đắc dĩ cười nói: “Tại sao lại khóc?”
Bán Hạ ngẩng
đầu lên nhìn nhìn Trường Không Long Tường, bỗng nhiên đỏ mặt; vươn tay ôm lấy cổ của y, nhẹ nhàng rúc vào trước ngực nam nhân, nói: “Tướng công...”
(*cầm bô chạy đi ói* Tiểu Hạ Nhi ngây thơ của ta =((((((()
Giọng nói đặc thù của nam hài, bất đồng thanh âm lanh lảnh của nữ tử, lại không trầm khàn như nam nhân trưởng thành, Trường Không Long Tường nghe tới quả thực tựa như âm thanh của thiên nhiên, lúc này lại run rẩy gọi mình là tướng công —— lý trí Trường Không Long Tường sụp đổ trong nháy mắt.
“Ngoan, sớm hay muộn ta muốn chết trong tay tiểu quai!” Trường Không Long Tường gầm nhẹ ra tiếng, một ngụm hàm trụ cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối, dùng sức liếʍ mυ"ŧ, cắn cắn.
Bàn tay to trong nháy mắt bỏ đi hỉ phục của nhau.
Bán Hạ bị hôn đến ý loạn tình mê, trong mơ hồ thấy hình xăm lão hổ trước ngực Trường Không Long Tường, nhịn không được vươn bàn tay nhỏ bé sờ loạn.
Bị bảo bối sờ loạn trước ngực, bất chợt còn bị đυ.ng tới nhũ đầu, Trường Không Long Tường lập tức có phản ứng, cái trán nghẹn ra một tầng nhỏ mồ hôi.
“Bảo bối, đêm nay, ta muốn tiến vào hoa nhi phía trước—— có thể sẽ đau —— tiểu quai nguyện ý sao?”
Bán Hạ bám lấy Trường Không Long Tường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hồi lâu mới hừ nhẹ một tiếng.
“Ân...”
Trường Không Long Tường nhếch miệng cười, một đôi tay to lớn nắm lấy song nhũ xinh đẹp đang phập phồng của bảo bối, lòng bàn tay hoàn mỹ ôm trọn bộ ngực nho nhỏ tràn ngập co dãn, hai tay hơi hơi dùng sức, giống như đang vỗ về, chơi đùa qua lại không biết chán.
Bán Hạ cắn chặt đôi môi hồng nộn, hơi thở trở nên vô cùng nhẹ nhàng,
không dám dùng sức, trong lòng có một loại cảm giác bị nhìn chăm chú khác thường.
Dưới sự đυ.ng chạm của Trường Không Long Tường, da thịt non nớt mỏng manh của Bán Hạ trở nên thực mẫn cảm, một trận run rẩy lan khắp toàn thân hắn, ngực tê dại, nhũ tiêm non mềm như cánh hoa co rút nhanh trở nên cứng rắn, màu sắc cũng càng thêm đỏ bừng, giống như khát vọng nam nhân nhấm nháp.
Trường Không Long Tường chú ý tới mỗi một phản ứng của nó, cúi đầu há miệng, ngậm vào một bên nhũ tiêm, lập tức cảm giác được thân thể hắn co rút nhanh một chút.
“Không... Ngô... Long Tường...”
Bán Hạ khẽ gọi tên người mình tín nhiệm nhất, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng biểu tình trên mặt cũng thoải mái mê say, kɧoáı ©ảʍ nương theo cảm giác tê dại ăn sâu vào trong lòng của hắn, Trường Không Long Tường chú ý tới vẻ mặt của bảo bối, càng thêm càn rỡ, lấy ngón cái nam tính đặt trên đỉnh, gẩy nhẹ một chút, lại xoay tròn xoa một chút, khiến Bán Hạ cơ hồ sắp điên cuồng.
“Ô... Long, Tường, thật kỳ quái, ta, ta không muốn... Ô...”
Nghe được bảo bối nửa như làm nũng nửa như khóc ngâm, trong ngực Trường Không Long Tường dâng lên một loại khát vọng giữ chặt, y buông ra hung nhũ đỏ bừng, thình lình nâng lên thân mình bảo bối, men theo cần cổ non mịn, thong thả hôn đến phía trên bụng nhỏ mềm mại, một tay nắm lấy phân thân phấn nộn không có lấy một cọng lông của bảo bối mà đùa bỡn, một tay kia nắm lấy tiểu đồn mượt mà, hôn lên tiểu huyệt giữa hai chân, lập tức trêu chọc Bán Hạ thẹn thùng mà kinh hô.
“Không cần... A!”
Trường Không Long Tường khẽ cười một tiếng, dùng răng nanh nhẹ nhàng ngậm lấy tiểu hạch giấu trong khe nhỏ, vừa cẩn thận vừa tham lam liếʍ tẩy, giống như muốn đem nó ăn hết.
Cảm giác nam nhân lấy đầu lưỡi nhọn tham tiến vào bên trong hoa phùng
(ờ thì cái ấy ấy của nữ nhi ý mà >.<)
chật hẹp của hắn, khi thì nhẹ nhàng cấp tốc, khi thì thong thả liêu nhân, xúc cảm thô ráp của đầu lưỡi trở thành lợi khí gây sức ép, mỗi một cái liếʍ láp đều khiến Bán Hạ điên cuồng. Bán Hạ cũng nhịn không được nữa, rêи ɾỉ khóc lóc, đầu ngón tay mảnh khảnh cào rách vai nam nhân, từ trong tiểu huyệt trào ra từng đợt mị dịch.
Khẽ đùa như vậy, có thể khiến bảo bối đạt được cao trào, Trường Không Long Tường cảm thấy hưng phấn trước nay chưa có, một mặt ôn nhu hống bảo bối đang anh anh khóc, một mặt đem ngón tay to dài của mình cắm vào trong tiểu huyệt non nớt.
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý... Thật bẩn...” Cảm giác mình chảy ra thật nhiều dịch thể, có chút còn bị nam nhân hút vào trong miệng, Bán Hạ vừa thẹn thùng vừa ảo não.
Trường Không Long Tường mỉm cười lấy tay lau đi mị dịch của bảo bối, hỏi: “Là này sao?”
Thấy bảo bối sợ hãi gật đầu, Trường Không Long Tường cười tà đem mị dịch trên tay chậm rãi liếʍ sạch sẽ, đối bảo bối đang vô cùng ngượng ngùng nói: “Đây là minh chứng cho việc tiểu quai nguyện ý nhận ta, là căn cứ xác minh ta khiến tiểu quai khoái hoạt, như thế nào lại bẩn?”
Vừa nói xong, lại hôn lên cái miệng nhỏ đang không ngừng thở gấp của Bán Hà, mà ngón tay vùi vào u huyệt lại gia tăng thành hai, không biết mệt mỏi đùa bỡn nộn thịt của bảo bối.
“Không cần... Ngứa..”
Thấy tâm can bảo bối chịu không nổi dằn vặn, bộ dạng chậm rãi đong đưa phần eo, Trường Không Long Tường đỏ tròng mắt, lập tức rút ra ngón tay của mình.
“Ô... Không cần, không cần đi, ta còn muốn...” Bán Hạ đột nhiên cảm thấy hư không, nước mắt vừa mới dừng lại lại thấm ra hốc mắt, nỉ non muốn nam nhân tiếp tục.
Nhìn thấy bộ dáng tham hoan đáng yêu của tiểu bảo bối, Trường Không Long Tường nhẹ hống: “Bảo bối, lập tức cho ngươi càng thoải mái.”
Nói xong, y nâng lên thân trên cường tráng, phủ lên thân thể mềm mại của bảo bối, một tay nâng lên đùi có cái bớt đáng yêu của bảo bối, đem thô lớn sưng tím để ngay trước u nhu
(u=ẩn khuất, nhu=mềm mại, đại khái cũng chỉ cái đó đi =.=), thong thả chen vào bên trong hoa phùng hẹp hòi.
“Long, Long Tường!” Bán Hạ cong người lên, trên trán phủ một tầng mồ hôi.
“Đau lắm hả? Bảo bối, vẫn khỏe chứ?” Trường Không Long Tường sợ tới mức vội vàng dừng lại.
Bán Hạ cau mày, lại cười ngọt ngào: “Đại lão hổ, muốn ngươi tiếp tục tiến vào một ít...”
Trường Không Long Tường biết bảo bối an ủi mình, càng cảm thấy vô cùng yêu thương; mà nơi đó của bảo bối lại giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn ở hút lấy mình, vì thế thật cẩn thận chậm rãi thúc vào.
“Ân... Long Tường...”
Thấy bảo bối đau đến mắt nước mắt lưng tròng, Trường Không Long Tường đau lòng không thôi, dụ hống lên: “Bảo bối, ngoan, lập tức là tốt rồi. Tâm can, nhịn một chút, thực xin lỗi, tiểu bảo bối.”
Thật vất vả, gia hỏa lớn đến dọa người kia rốt cuộc cũng đi vào tiểu huyệt bảo bối, tiểu nhân nhi toàn thân thể đều trở nên đỏ bừng, nhỏ giọng khóc nức nở, mà Trường Không Long Tường bởi vì ẩn nhẫn mà phát ra trầm thấp thô suyễn.
Phát hiện biểu tình cứng ngắc của Trường Không Long Tường, Bán Hạ hai mắt đẫm lệ mông lung đưa tay vuốt ve khuôn mặt căng thẳng của y, Trường Không Long Tường cầm lấy bàn tay nhỏ bé của bảo bối, tinh tế hôn lên lòng bàn tay non mềm, nhẹ nhàng liếʍ qua vết chai thật hỏ, Bán Hạ bị liếʍ đến tê dại, nhịn không được thở ra một tiếng.
“Bảo bối!” Trường Không Long Tường bị thanh âm mị hoặc kia biến thành sau lưng tê rần, cũng nhịn không được nữa, lui mông trừu sáp trong u huyệt.
Bán Hạ cảm nhận được cảm giác bất động với khi Trường Không Long Tường tiến vào hậu đình, là đau đớn, nhưng cũng là tê dại.
“Long Tường... Ân ân...”
Trường Không Long Tường cúi đầu hôn lên má bảo bối, gầm nhẹ: “Gọi ta tướng công, mau!”
Bán Hạ vừa đau lại vừa cảm thấy thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không ngừng rêи ɾỉ: “Tướng công...” Vươn
tay ôm nam nhân đã trở thành tướng công của mình, cảm thụ cảm giác thân mật khi bản thân hoàn toàn thuộc về y.
Tiếng gọi của bảo bối như chạm đến tận tim, Trường Không Long Tường càng muốn đem bảo bối ăn vào bụng, y gầm nhẹ, cảm thụ từng đợt từng đợt mấp máy co rút trong tiểu huyệt bảo bối, rốt cuộc kềm nén không được, đại chưởng đè lại cánh mông viên nộn xinh đẹp, rất nhanh thẳng lưng xuất động, thịt nhận căng cứng dũng mãnh ra vào tiểu huyệt của bảo bối, ái dịch hòa cùng máu tươi chảy ra, rơi xuống sàng đan.
Không đủ, vẫn chưa đủ! Trường Không Long Tường không ngờ mình lại trở thành một người mất hết lý trí như vậy, chỉ cần ôm bảo bối vào trong lòng, bản thân liền không bao giờ trở thành một kẻ lãnh tâm lãnh thanh như trước nữa, chỉ nghĩ càng thêm thương hắn yêu hắn.
Bán Hạ bị nam nhân chuyển động đã muốn bất tỉnh, yêu kiều rêи ɾỉ, nước mắt cũng ngăn không được, cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ giãy dụa, rít gào lên tên của nam nhân.
“A — “
Nam nhân không ngừng di động tại nơi sâu nhất của mình, rốt cuộc khiến Bán Hạ đạt đến cao trào, trước mắt một mảnh bạch quang, cong người lên khóc.
Ngã xuống trên giường, Bán Hạ thở hổn hển, thân thể đỏ bừng run rẩy không dứt.
Bỗng nhiên, thân mình bị nam nhân ôm lấy, tiểu đồn nhi bị nhấc lên, Bán Hạ cả kinh, ngẩng đầu vừa e sợ vừa thẹn thùng nhìn nam nhân. Trường Không Long Tường tà khí cười, thấp giọng hỏi: “Bảo bối nghĩ như vậy là xong?”
Lời còn chưa dứt, thịt trụ kia lại một lần nữa rất nhanh tiến vào, giống như muốn xỏ xuyên qua thân thể nhỏ nhắn, từng cái đâm mạnh vào.
“Long Tường...”
“Ta ở đây, ngoan, bảo bối.” Trường Không Long Tường ôm Bán Hạ, dùng sức thúc mạnh lên.”Bảo bối, ngươi xem, nhìn bộ dạng nuốt đại lão hổ của ngươi.”
Bán Hạ đã sớm mê loạn, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hoa huy*t của mình bị mở lớn, thô đại tím đỏ của nam nhân nhanh chóng ra vào, đem mị dịch ở tiểu huyệt thấm ra đánh thành bọt, càng nhiều mị thủy rơi xuống sàng đan, nhiễm ướt một mảng lớn.
“Ân a... A... A... A...”
Thị giác bị kí©h thí©ɧ khiến Bán Hạ càng thêm mẫn cảm, chỉ có thể bắt cánh tay lấy Trường Không Long Tường, lớn tiếng rêи ɾỉ không ngớt.
Theo mỗi tiếng nức nở, bụng của bảo bối cũng co rút thật nhanh, hoa huy*t nguyên bản vốn nhỏ hẹp càng thêm dụ người, giống như không muốn cho người đi ra.
“Bảo bảo... Tiểu quai! Ân, tiểu tân nương của ta...” Trường Không Long Tường dùng sức trừu sáp một lúc, toàn thân buộc chặt, thật sâu tiến vào bên trong bảo bối, đem chất lỏng nóng bỏng bắn vào trong hoa tâm.
“A –” bị tử chủng
(hạt giống, mầm mống)
của nam nhân phun vào thật nóng, Bán Hạ run rẩy, lại một lần nữa đạt được cao trào.
Hô hấp hai người dần dần bình ổn lại, Trường Không Long Tường xoay người nằm ở trên giường, đem Bán Hạ ôm đến ngủ trong l*иg ngực của mình.
Yêu thương giúp Bán Hạ gạt đi mớ tóc dính mồ hôi, Trường Không Long Tường hôn hôn trán của hắn, ôn nhu hỏi: “Mệt mỏi sao? Thực xin lỗi, bảo bối.”
Bán Hạ nghe tiếng tim đập của nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực liền nở nụ cười, hắn lắc đầu, gắt gao vòng tay ôm lấy eo nam nhân.
Trường Không Long Tường trong lòng khẽ động, đại gia hỏa đang bị chôn vùi trong cơ thể nhân nhi lại không an phận mà đứng lên.
Bán Hạ cũng đã nhận ra, kinh hãi nhìn Trường Không Long Tường, Trường Không Long Tường nghiêng người đưa hắn áp dưới thân thể, cười tà: “Nếu không phiền lụy, chúng ta cứ tiếp tục đi!”
Trong tân phòng nến đỏ lay động, cảnh xuân tiếp tục tới bình minh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tiểu Quai Của Sơn Tặc
- Chương 7