Chương 5-2: Trung

Ngày thứ hai, Tiểu Hạ mở cửa phòng, đang muốn cất bước ra ngoài, lại thấy một thực hạp bằng gỗ mun, hai bên trái phải còn có vật gì thật lớn dùng giấy dầu bao quanh.

Nhìn cửa viện một chút, không giống như là có người đã tới a.

Hài lòng đem chỗ đồ vật kia vào nhà, thậm chí đã quên đóng cửa.

Mở giấy dầu ra, là hai tấm chăn bông mới tinh, thật dày, còn có hai bộ quần áo mùa đông.

Mẫu tử kinh ngạc không ngớt, tiếp tục mở thực hạp còn ấm ra, có cẩu kỷ trân châu kê

(1), nam sa tham đôn nhục

(2), trư đỗ bạch thuật chúc

(3)


cùng với thanh chưng bạch quả tức ngư.

(4)

Đều là những món vừa ấm vừa bổ.

Tưởng ngày hôm nay có khách đến, trù phòng làm thêm món ăn, mẫu tử hai người hài lòng một hồi lâu, mới bắt đầu nhanh chóng ăn ngấu nghiến.

Trên cây cổ thụ ngoài phòng, một nam nhân nắm chặt nắm tay, tâm bị cào xé đầy đau đớn.

Muốn đối xử với ngươi thật tốt, muốn đem toàn bộ những điều tốt nhất trên thế giới dành cho ngươi, muốn đem ngươi gắt gao ôm vào trong ngực, không để ngươi vấp ngã, thậm chí còn không muốn ngươi bước đi trên đường.

Nhưng tất cả chỉ là vọng tưởng của ta.

Liên tục ba ngày, vừa đến buổi trưa, Trường Không Long Tường liền cưỡi Vũ Sĩ đến thành Thường Châu, khi đến Vân phủ cũng vừa vặn trời tối. Vì vậy liền đứng ở trước phòng trong thiên viện tới quá nửa đêm, gà gáy mới lặng lẽ rời đi.

Ngày thứ tư, Trường Không Long Tường vẫn theo giờ cũ bước về hướng chuồng ngựa, tuyết rất lớn, tuy rằng bên trong trang mỗi ngày đều có người quét dọn tuyết, nhưng vẫn không bao giờ đuổi kịp tốc độ tuyết rơi; nghĩ đến phòng nhỏ của Bán Hạ bọn họ chắc cũng đã sớm bị tuyết chôn vùi, Bán Hạ có cố gắng dọn cũng chỉ có thể đẩy một vài khối nhỏ ra khỏi phòng mà thôi. Không muốn bảo bối của mình phải chịu khổ cực, Trường Không Long Tường dự định tối nay sẽ dùng nội lực làm tan chảy tuyết trong tiểu viện.

“Đại ca, ” Trường Không Phượng Chứ đã sớm chờ ở chuồng ngựa, “Ngày hôm nay tuyết rất lớn, đệ lo lắng phòng nhỏ của Bán Hạ sẽ không chịu nổi, đệ và huynh cùng đi xem có gì không tốt thì sửa lại.”

Trường Không Long Tường gật đầu, không nói một lời nhảy lên Vũ Sĩ, giục ngựa ra khỏi trang.

Lần thứ hai đứng trong tiểu viện, Trường Không Phượng Chứ chính là muốn kiềm chế cảm xúc của đại ca, nếu tiểu bảo bối của mình mà ở loại địa phương này, không cần biết hắn có nguyện ý hay không, nhất định đã sớm đem hắn khiêng về trong trang hảo hảo giấu đi rồi.

Mà đại ca của mình, lại chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới, chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng bên trong qua những lỗ rách trên cửa sổ, mỗi ngày đem những thứ hạ nhân đem tới đập nát, lại chạy đến tửu lâu mua một đống dược thiện đưa đến trước cửa phòng nhân nhi.

Thực sự không giống đại ca chút nào!

Đại ca của mình đã từng là thái tử, là người trong đầu hiểu rõ từng ưu khuyết điểm của văn võ trong triều, là người sắp xếp từng ngọn cỏ, từng cái cây, từng con người ở một trăm bảy mươi chín châu của Uy Ngôi quốc, một đêm lại một đêm đứng ngốc ở chỗ này, không nhàm chán sao?

Trường Không Phượng Chứ buồn chán nghĩ.

Nhưng chỉ cần có Trường Không Phượng Chứ hắn ở đây, nơi này rất nhanh sẽ trở nên thú vị.

“Bắt kẻ trộm a! Mau bắt lấy hắn! Hắn chạy vào thiên viện rồi!”

Hậu viện truyền đến một trận tiếng động lớn. Kẻ trộm ngu ngốc nào, còn chưa chạy nhanh — Trường Không Phượng Chứ nhíu mày nói: “Đại ca, chúng ta tránh đi một chút đi.”

Không ngờ Trường Không Long Tường lại bước đến trước cửa phòng, “Không thể để hắn làm tiểu quai bị thương.”

Trường Không Phượng Chứ trợn mắt nói: “Cái loại tiểu tặc này, chúng ta đứng xa cũng có thể gϊếŧ được!”

Trường Không Long Tường thấp giọng nói: “Ta không muốn mạo hiểm.”

Không đợi Trường Không Phượng Chứ nói thêm, đã có một người nhảy vọt vào trong viện, tựa hồ là người có võ công.

Kẻ trộm kia mới chạy được vài bước, liền có hộ viện

(bảo vệ)

nhảy tới đuổi theo; Trường Không Long Tường cũng không quan tâm đến hộ viện, chỉ đón đầu tên trộm.

Kẻ trộm ôm theo một bao tài vật, chẳng trách chạy không được, đáng lẽ lập tức sẽ thoát hiểm, lúc này thấy trước mắt có người, buộc phải cứng rắn đe dọa: “Mau cút đi!”

Trường Không Long Tường thậm chí không xuất thủ, chỉ dùng đầu ngón chân đá ra một khối tuyết đọng, tuyết đọng lấy tốc độ kinh người đánh vào trên ngực kẻ trộm, lập tức đánh hắn bay ra thật xa, phun ra một ngụm tiên huyết.

Hộ viện giơ cây đuốc, soi rõ mọi thứ, sợ đến không dám tiến lên, chỉ đứng xa xa nhìn. Trường Không Phượng Chứ thấy mình chỉ vì tên trộm kém cỏi ấy mà bị bại lộ tung tích, không khỏi cảm thấy chán nản.

Đúng lúc này, có người bước qua hộ viện đi tới, nộ khí trùng thiên rống: “Kẻ trộm đâu? Đều đứng ở chỗ này làm cái gì?”

Trường Không Phượng Chứ vội vã cười nói: “Vị lão gia này, hai huynh đệ ta đi ngang qua quý phủ, nghe bên trong phủ hô to bắt kẻ trộm, liền nhảy qua tường vào trong hỗ trợ, có chỗ vô lễ mong được thứ lỗi.”

Vân Hải hoài nghi nhìn chằm chằm hai người, muốn nói gì đó, cửa đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, Trường Không Long Tường nghe tiếng động quay sang nhìn, liền thấy tiểu bảo bối mình ngày đêm mong nhớ đứng ở đó, lệ đọng trên khóe mắt, vẻ mặt không thể tin cùng kích động nhìn chính mình.

“Long Tường!”

Bán Hạ đã sớm bị đánh thức, cũng không dám mạo muội đi ra, thẳng đến khi nghe thanh âm của Trường Không Phượng Chứ, rốt cuộc cũng nhịn không được lao ra cửa.

Một câu Long Tường, đánh nát điểm tự chủ cuối cùng của Trường Không Long Tường, y gấp gáp bước lên phía trước, cởϊ áσ khoác xuống choàng lên người Bán Hạ, hai người cứ như thế nhìn nhau, dù là ai cũng không thể lấy đi sự chú ý của hai bọn họ.

“Tiểu Hạ?” Hồng Hạnh đứng ở phía sau Bán Hạ nghi hoặc mở miệng.

Bán Hạ giống như bị sét đánh tỉnh, vội vã cúi đầu, thấp giọng giải thích: “Nương, đây là Trường Không trang chủ mà ta nói.”

Trường Không Long Tường nhăn mày, nghĩ muốn sửa lại xưng hô của hắn, lại bị Vân Hải cắt ngang –

“Cái gì hỗ trợ bắt kẻ trộm! Không phải là tới tìm tình nhân hay sao? Yêu, cả hai người sao? Mẫu một người tử một người?”

Trường Không Long Tường diện vô biểu tình, cũng đã xiết chặt nắm đấm.

Vân Hải càng tiến lại gần, đứng ở trước phòng nhỏ, ác độc đánh giá bốn người, “Đã lâu không gặp mẫu tử các ngươi, vẫn đẹp như ngày trước, trách không được sống tại nơi như thế này cũng có thể tìm tới dã nam nhân!”

Trường Không huynh đệ từ lâu đã muốn ra tay, nhưng cố kỵ lão là cha Bán Hạ, vậy nên mặc kệ không lên tiếng, chỉ chờ lão trào phúng xong liền đi.

Mà Vân Hải tất nhiên không thể nhanh như vậy buông tha bọn họ, lão tiến sát về phía Trường Không Long Tường, hèn mọn hỏi: “Loại ‘Thân thể’ này, chơi không buồn nôn sao?” Sau đó lão lại quay đầu hỏi Trường Không Phượng Chứ: “Loại nữ nhân hạ sinh ra quái thai này ngươi cũng dám chạm vào…”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Trường Không Long Tường túm lấy cổ áo: “Ngươi còn dám dùng hai chữ đó hình dung Bán Hạ, ta sẽ gϊếŧ ngươi!”

Vân Hải vừa rồi cũng không phát hiện thân thủ của Trường Không Long Tường, thấy đứng sau đều là thuộc hạ của mình, lão âm dương quái khí

(mờ ám, quái gở)nói: “Cái loại thân thể bất nam bất nữ này, không phải quái thai thì là gì?”

“Ô!” Bán Hạ bỗng nhiên rêи ɾỉ một tiếng, ngã ngồi ở tại trên mặt đất.

Trường Không Long Tường vội vã bỏ qua Vân Hải, xoay người ôm lấy thân thể đang run rẩy kịch liệt của Bán Hạ.

Đã biết, đã bị biết! Đôi mắt trừng lớn của Bán Hạ hoàn toàn không có thần khí — đã bị Long Tường biết!

Được tự do, Vân Hải càng lớn tiếng: “Con mẹ nó! Năm đó lão tử mắt mù mới chạm vào nữ nhân này, sinh hạ một hài tử chân què đã không nói, thân thể còn bất nam bất nữ, mất hết mặt mũi lão tử, nếu không phải thầy tướng số nói không được gϊếŧ, ta đã sớm bóp chết cái tên lưỡng tính này! Thầy tướng số còn nói gϊếŧ nó sẽ có tai họa, đối xử tử tế với nó là có thể thăng chức rất nhanh — ta phi! Tên sắc phôi Phó An Hoa kia không phải bị nó hại chết sao? Đáng ra ta nên đem nó đi uy cẩu từ lâu rồi!”

Bán Hạ ở trong lòng Trường Không Long Tường càng run dữ dội, cũng không có đủ can đảm đẩy y ra, càng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y.

“Đây là lý do ngươi cự tuyệt ta?”

Ngây người một lát, Trường Không Long Tường mỗi chữ mỗi câu mang theo nghi vấn, trong giọng nói tựa hồ có thương tiếc cùng mừng rỡ, nhưng có nhiều phần tức giận hơn, Bán Hạ mặt đã không còn chút máu, cố lấy chút dũng khí cuối cùng run rẩy gật đầu, cả người dường như muốn ngất đi.

Không đành lòng tái dọa hắn, Trường Không Long Tường vỗ nhẹ mặt hắn, lộ ra mỉm cười nói: “Trở về ta sẽ phạt ngươi, tiểu bại hoại!”

Đem tiểu đông tây khỏa tiến vào trong áo choàng, trong chớp mắt đổi sang vẻ mặt muốn gϊếŧ người xoay người đối Vân Hải.

“Cẩn thận cái miệng của ngươi, ta niệm tình ngươi là cha của tiểu quai, bằng không đã sớm chém ngươi.”

Vân Hải quen thói làm mưa làm gió, có thể nào dễ dàng tha thứ có người thẳng mặt giáo huấn mình, lập tức giận tím mặt: “Ngươi biết ta là ai không! Ta là Vân Hải giàu có nhất thành Thường Châu! Con ta là khách quý của Nhai Tí Lâu! Ta có thể cho ngươi sống không bằng chết! Còn có mẫu tử các ngươi, đồ tiểu tiện đề tử

(tiếng chửi con gái thời xưa, ta ko muốn ghi rõ nghĩa a T^T), ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi… Ngô…”

“Đại ca của ta không cần ngươi lo, được chứ?” Trường Không Phượng Chứ đưa tay túm lấy cổ Vân Hải, “Hay là muốn ta giúp ngươi?”

Vân Hải mặt đỏ lên, ngũ quan nguyên bản có thể coi là đoan chính nhất thời lệch vị trí, hai chân đá loạn trong không trung, nhưng không thể thoát khỏi tay của Trường Không Phượng Chứ.

“Phượng Chứ.” Trường Không Long Tường thấp giọng hô, Trường Không Phượng Chứ nghe vậy liền đem Vân Hải ném xuống đất.

Trường Không Long Tường ôm lấy Bán Hạ đi tới trước mặt Vân Hải, diện vô biểu tình nói: “Ta muốn dẫn Bán Hạ cùng nương hắn đi — mặc kệ ngươi có đồng ý hay không; ta không cần lời chúc phúc của ngươi, chỉ muốn cảnh cáo ngươi tốt nhất nên cút ra xa, nếu như ngươi tái xúc phạm tới mẫu tử bọn hắn, mặc kệ Bán Hạ có cho phép hay không, ta đều sẽ gϊếŧ cả nhà ngươi!”

Vân Hải bị khí thế của Trường Không Long Tường ép tới không thở nổi, chỉ có thể ngây ngốc nhìn y xoay người ly khai.

“Phượng Chứ, ngươi mang phu nhân kỵ mã cẩn thận một chút.”

Trường Không Long Tường cùng Tường Không Phượng Chứ mang theo người dễ dàng nhảy qua tường vây rời đi.

Vân Hải một lúc sau mới phục hồi tinh thần, tức giận đến hôn mê.