Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Quả Phụ

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hơn nữa, món bánh ngọt này không có độc, cho dù Chúc Thanh Thần có nghi ngờ, hay bảo người ăn trước, hoặc phái người đi kiểm tra, cũng không phát hiện được gì."

Mọi người vui vẻ nhìn nhau: "Hay lắm, tộc trưởng quả nhiên là thần kế diệu toán. Khi Hoàng đế mới của tộc chúng ta lên ngôi, nhất định sẽ tôn người làm Thái phó.”

Tộc trưởng mỉm cười gật đầu, đóng hộp đồ ăn lại, ra lệnh cho người hầu: “Gửi cho Chúc đại nhân, chỉ cần nói là ta đặc biệt mang đến, một phần nữa để dưới linh vị của bệ hạ, coi như là quà quê dâng lên.”

“Dạ.” Người tùy tùng dùng hai tay cầm hộp thức ăn lên, đi về phía Phong Càn điện.

*

Bên trong Phong Càn điện.

Chúc Thanh Thần nhìn thoáng qua hộp thức ăn, sau khi tên tùy tùng rời đi, liền ra lệnh cho những người xung quanh: “Mời thái y và thái giám thử đồ ăn đến đây đi.”

“Dạ” đám triều thần lo lắng nói: “Quân hậu đã lâu không ăn uống gì rồi, nhân tiện để đám thái y đó mang chút canh cho người ăn, dù sao nếu cứ không ăn không uống như vậy được, người ăn một chút đi có được không?”

"Không sao đâu." Chúc Thanh Thần gật đầu, tiếp tục đốt tiền giấy cho Hoàng đế.

Không lâu sau, thái y và thái giám thử đồ ăn đã đến.

Chúc Thanh Thần quỳ xuống trên đệm mềm, bưng bát canh bổ, nhấp một ngụm rồi đặt xuống: “Sao rồi?”

Sau khi bàn bạc với thái giám nếm thử đồ ăn, thái y bước tới đáp: “Bẩm Quân hậu, bánh ngọt không có vấn đề gì cả.”

“Ừ.” Chúc Thanh Thần gật đầu, “Bày nó lên hương án đi.”

“Vâng.” Thái giám cầm đồ ăn nhẹ trong tay, cung kính bước về phía trước.

Khi thái giám đi ngang qua Chúc Thanh Thần, sắc mặt hắn hơi động, buột miệng nói: "Chờ một chút."

Thái giám dừng lại hỏi: “Quân hậu?”

Chúc Thanh Thần giơ tay và lấy một miếng đồ ăn nhẹ.

Quần thần thấy hắn chịu dùng bữa, tự nhiên vui vẻ: “Đây là đặc sản ở quê của Quân hậu và bệ hạ. Nếu Quân hậu thích, Lý tộc trưởng cũng đã dâng lên thêm một đĩa nữa.”

Chúc Thanh Thần nhìn đồ ăn vặt, có chút trầm ngâm: "Ngươi không hiểu đâu, thứ này khô khan khó ăn, chỉ có lúc thành Phượng Tường tế tổ tiên mới làm."

“Khi ta còn là nhỏ, vào đêm giao thừa, tổ phụ của Lý Việt đã yêu cầu hắn ở lại tổ tiên và thắp hương.Ta đã trốn dưới hương án lén ăn thứ này. Nó khô đến mức ta không thể nuốt được. Ăn xong ta đã ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh dậy, Lý Việt bị cho là kẻ trộm thức ăn và bị tổ phụ truy đuổi khắp thôn.”

Khóe miệng Chúc Thanh Thần giật giật, bẻ một miếng đồ ăn vặt nhét vào trong miệng.

Chắc chắn rồi, nó đúng như những gì hắn nhớ.

Không ngon chút nào.

Chúc Thanh Thần chia bánh thành từng miếng rồi ăn từng chút một.

Trời đã khuya, chuông báo tử bên ngoài cung lại vang lên ba tiếng.

Chúc Thanh Thần vẫn còn hơn một nửa số điểm tâm trong tay, lúc này hắn ta đang ngồi quỳ xuống trong sự bàng hoàng.

Triều thần bưng bát thuốc đi tới trước mặt hắn: "Quân hậu nhấp một ngụm, sau đó..."

Người đó còn chưa nói xong, Chúc Thanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, khiến hắn ta giật mình: "Sao sắc mặt Quân hậu lại đỏ bừng như vậy? Chẳng lẽ là bị cảm lạnh sao?"

Chúc Thanh Thần giơ tay lên che trán, thật sự rất nóng.

Nhưng……

Triều thần vội vàng nói: “Ta sẽ đi mời thái y tới.”

“Không!” Chúc Thanh Thần gọi hắn lại: “Có vẻ như không phải bị cảm lạnh.”

Từ nhỏ hắn đã đau ốm liên miên cho nên cực kỳ quen thuộc với triệu chứng phong hàn, nhìn không giống như bị sốt, mà là...

Chúc Thanh Thần đột nhiên cảm thấy hai dòng nước nóng chảy từ trên xuống dưới.

Hắn quay đi bịt mũi, những giọt máu rơi xuống bộ tang phục trắng trơn, hóa thành những bông hoa đỏ tươi.

Đầu Chúc Thanh Thần ong ong, vội vàng lấy tay lau đi, nhưng cũng chẳng thể lau hết chúng.

Hắn quay người lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của các quan cung nhân và đám cận thần đang đi đi lại lại.

Chúc Thanh Thần lấy tay che vết máu và nói với các cận thần: "Phiền các vị đại nhân rồi. Tối nay về nhà nghỉ ngơi đi. Ta sẽ thức một mình ở đây. Nhớ cử người đến bảo vệ người Lý tộc trưởng. Không ai được phép rời khỏi cung điện.”

Chúc Thanh Thần vịn vào bàn muốn đứng lên, nhưng lại chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, thắt lưng đau nhức, hiển nhiên là bị đánh thuốc mê.

Hắn đi đến linh cữu của Hoàng đế sau đó dựa vào: “Ta sẽ bàn việc riêng cùng bệ hạ, xin các ngài hãy rời đi càng sớm càng tốt!”

Các đại thần vẫn còn do dự: "Quân hậu sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?"

Chúc Thanh Thần ôm quan tài, khàn giọng nói: "Đóng cửa sổ lại rồi đi ra ngoài!"

Chúng thần có chút kinh ngạc, cho rằng hắn quá đau lòng, rốt cuộc không đành nói thêm gì nữa, đành phải cúi đầu rút lui.

Trước khi rời đi, Chúc Thanh Thần loạng choạng bước xuống bậc thềm ngọc, túm lấy Uy Vũ tướng quân: “Ngươi tự mình dẫn quân canh ở cửa, không cho phép ai vào!”

"Dạ."

Chúc Thanh Thần đưa tay ra và rút thanh kiếm ra khỏi bao trên thắt lưng của Uy Vũ tướng quân.

Hắn giật mình muốn ngăn cản: "Quân hậu muốn chết vì tình sao? Tuyệt đối không được! Chuyện đại sự vẫn cần người làm chủ, Quân hậu tuyệt đối không thể!"

“Không phải!” Chúc Thanh Thần đứng không vững, ngay cả hô hấp đều không vững, “Lui xuống!”

"Quân hậu!"

“Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương chính mình, lui xuống đi!"

Khoảnh khắc mọi người lui ra, Chúc Thanh Thần không thể cầm cự được nữa, hắn ta cầm kiếm lùi về phía sau

Lý gia... Để tranh giành ngai vàng, chúng thực sự đã bày ra thủ đoạn này và gài bẫy hắn ta.

Nếu hắn không kiềm chế được bản thân và gây ra chuyện thì e rằng...

Chúc Thanh Thần nhìn xung quanh và chắc chắn rằng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ đều đã đóng.

Hắn quay người lại, một cơn gió đen không biết từ đâu thổi tới, thổi qua chiếc mũ trùm đầu màu trắng và thổi tung bộ tang phục trắng như tuyết của hắn.

Những vết máu đỏ tươi trên tang phục bay lên bay xuống.

Giây tiếp theo, cơn gió đen trồi lên từ mặt đất như những dây leo ẩm ướt quấn quanh mắt cá chân hắn.

Một bàn tay lạnh ngắt như rắn độc xuyên qua lớp vải thô của tang phục, chui vào gấu áo, quấn quanh chân, ôm lấy eo hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »