Sau tiếng hô vang, mọi thứ lại im bặt. Lại vừa thấy, Phúc Quý cũng ở trong đội ngọt, hiện tại bên kia đã dòng người chen chúc xô đẩy, hơn nữa bên mặn cùng bên ngọt, cũng ẩn ẩn có ngọn lửa tr·anh ch·ấp.
“Ai lại ăn đậu hũ bỏ đường a, không thể nói lý.”
“Ai không thể nói lý a, tào phớ thêm hành thêm cay là chuyện người làm sao!”
Chỉ một câu nói đã khiến cho cuộc tranh cãi bùng nổ. Hai bên hùng hổ lao vào nhau, ranh giới rõ ràng chỉ cách nhau một chiếc quầy hàng nhỏ. Khí thế tranh giành như thể đang chiến đấu cho thành trì quốc thổ. Điềm Cô đứng trước quầy, dở khóc dở cười, đau đầu không thôi.
Tranh cãi giữa phe mặn và phe ngọt từ xưa đã có, nguyên nhân cũng chỉ vì vậy. Điềm Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không ngờ vẫn xảy ra tranh cãi. Tiểu Điệp cũng không thể đứng nhìn, vội vàng khuyên can: "Mọi người đừng cãi nhau nữa, củ cải rau xanh mỗi loại đều có hương vị riêng. Nghe nói bánh chưng cũng có vị mặn và vị ngọt khác nhau, đều ngon cả thôi, có gì mà phải tranh cãi."
Nhưng lời nói của Tiểu Điệp như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho đám đông càng thêm kích động.
"Trên đời này lại có bánh chưng mặn?! Cái gì quái quỷ vậy?!"
"Sao lại nói vậy! Ngươi chưa ăn qua thì chứng tỏ kiến thức hạn hẹp! Bánh chưng thịt ngon nhất thiên hạ!"
Tiểu Điệp choáng váng, không biết mình đã làm gì sai.
Điềm Cô cũng bất đắc dĩ mà cười, không biết phải làm gì. Bỗng nhiên, trận "đại chiến" này lại im bặt.
Bọn lính đột nhiên trở nên im lặng, im phăng phắc như ve sầu mùa đông. Biết có chuyện lạ xảy ra, Điềm Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy đội ngũ trước mặt tản ra hai bên, nhường đường cho một người. Người đó không ai khác chính là đại tướng quân Cố Hiển Thành.
Cố Hiển Thành đi nhanh đến, không quan tâm đến những ánh mắt nhìn nhau của hai bên. Phúc Quý đứng trong đám lính, há hốc mồm kinh ngạc. Phó Ngạn ở xa xa cũng vui sướиɠ khi người gặp họa.
Mạnh Thiệu vốn đã nhanh chóng đi đến phía trước, nhưng khi nhìn thấy Cố Hiển Thành, anh ta vẫn lui sang một bên: "Tướng quân mời."
Cố Hiển Thành đi ngang qua Mạnh Thiệu, dừng lại và nhìn anh ta: "Mạnh quản binh, ta nhớ ngươi là người Thục Trung, không ngờ ngươi lại thích ăn ngọt."
Mạnh Thiệu ngẩn người, sau đó cười nói: "Không ngờ tướng quân còn nhớ quê quán của thuộc hạ. Thường ngày thuộc hạ thích ăn cay, nhưng mấy ngày nay dạ dày không tốt, nên muốn đổi khẩu vị."
Cố Hiển Thành gật đầu: "Thật khéo, ta cũng vậy."
Nói xong, anh đi đến quầy hàng: "Một chén tào phớ ngọt."
Điềm Cô ngơ ngẩn nhìn anh.
Cô vừa mới múc cho anh một chén đầy mà?
Điềm Cô nghi hoặc trong giây lát, sau đó nghĩ đến lượng cơm ăn của Cố Hiển Thành, liền hiểu ra - anh chưa no.
Muốn đổi khẩu vị nên lại gọi thêm một phần.
Điềm Cô nhanh chóng múc cho anh một phần: "Tướng quân, mời."
Cố Hiển Thành nhận lấy, nhàn nhạt nhìn vào chén tào phớ: "Sao không có dừa nạo?"
Điềm Cô sững sốt, các binh lính cũng sững sốt, im lặng đến nghẹt thở.
Điềm Cô nhỏ giọng nói: "Tướng quân, ăn tào phớ ngọt thì không ai cho dừa nạo ạ."
Cố Hiển Thành khẽ chớp mắt, lúng túng: "À."
Sau đó, anh ta bưng chén tào phớ đi. Lúc này Phúc Quý mới phản ứng lại, vội vàng chạy theo: "Tướng quân, tướng quân, sao ngài không gọi ta!"
Cố Hiển Thành: "..."
Ta gọi, ngươi có nghe thấy đâu.
Hai người đi xa, binh lính trong đội ngũ có người thở dài.
Đại tướng quân không ăn tào phớ ngọt mà?
Có thể thấy được là thích mặn, vậy hôm nay như thế nào……
Mọi người sôi nổi suy đoán, nhưng chỉ có Mạnh Thiệu, ý vị thâm trường nhìn theo bóng dáng của Cố Hiển Thành.
"Tống trù nương." Cuối cùng đến lượt Mạnh Thiệu, hắn nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Điềm Cô: "Mạnh quản binh, muốn một phần ngọt sao?"
"Đúng vậy." Mạnh Thiệu lập tức gật đầu, còn nói: "Nhiều tào phớ hơn một chút, tôi ăn nhiều."
Điềm Cô cười nói: "Được."
Mạnh Thiệu nhìn nhìn xung quanh, khi nhận tào phớ, nhanh chóng đưa cho Điềm Cô một thứ gì đó: "Lần trước hứa chuyện của cô, mau nhận lấy."
Điềm Cô còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Thiệu đã bưng chén lớn rời đi. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, ồ à thổn thức. Điềm Cô lấy lại tinh thần, lập tức nhét vội thứ đó vào tay áo.
Tim Điềm Cô đập hơi nhanh, là vì lo lắng, cô có chút không hiểu hành động này của Mạnh Thiệu, chuyện gì mà hắn hứa trước đây?
Chẳng lẽ là lần trước đi nhiệm vụ, hắn nói sẽ mang lễ vật cho cô?
Nhưng... Cô cho rằng đó chỉ là câu nói đùa, hai người tuy rằng nói qua nói lại vài câu, nhưng cũng không đến mức có thể tặng quà, hơn nữa hiện tại đang ở nhà ăn, tại sao phải như vậy? Vì những lời đặt điều của Đậu Khấu trước đây, Điềm Cô vốn đã có chút không thoải mái trong lòng, hiện tại hai người nên giữ khoảng cách mới phải.
Chẳng lẽ hắn không biết?
Điềm Cô có chút xấu hổ, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc để nghĩ về chuyện này, trước tiên cô phải làm tốt công việc của mình.
Bữa sáng kết thúc, phe ngọt và phe mặn cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng mà rời đi. Khi đi, có binh lính hỏi rõ thực đơn bữa sáng ngày mai là gì, Điềm Cô cười đáp còn chưa nghĩ ra, binh lính kia rõ ràng có chút thất vọng, giờ đây tốt rồi, ngay cả hy vọng cũng không còn.
Không ngờ, Điềm Cô thực sự không nghĩ ra bữa sáng ngày mai, bởi vì việc cấp bách của cô là cơm tối hôm nay.
Vội vàng làm xong bữa sáng không kịp nghỉ ngơi liền phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối, thực sự rất mệt mỏi, nhưng Điềm Cô lại như có sức lực và tinh lực dùng không hết, cân nhắc sau một lát, liền định ra thực đơn tối nay ——
Gà kho sả ớt, mướp hương xào trứng, thêm một món khoai tây xào cay.
Đám lính rất ít khi được ăn bữa tối ngon miệng, lần đầu tiên, Điềm Cô muốn dành nhiều tâm huyết hơn.
Khi cô nói thực đơn cho mọi người nghe, mọi người đều ngạc nhiên.
Buổi tối có gà kho, lại thêm hai món nữa... Bọn họ có thể vội vàng đến chết không?
Đúng lúc này, La thị cũng dẫn người đến.
Đây là lần đầu tiên, người bếp đều tụ tập lại với nhau, La thị tỏ vẻ muốn giúp Điềm Cô làm bữa tối này, cũng coi như là để tạm biệt cuộc sống trong quân ngũ của mình. Lời này khiến cho không ít người cảm động, nhưng đồng thời, mọi người cũng đồng tâm hiệp lực, tỏ vẻ muốn làm tốt bữa cơm này, sôi nổi tham gia vào, từ buổi trưa đã bắt đầu chuẩn bị.
Làm một món gà trong quân doanh, chỉ riêng việc gϊếŧ gà đã mất rất lâu. Gã sai vặt phụ trách tạp dịch trở về cười nói: "Tôi ở trong quân lâu như vậy, chưa bao giờ gϊếŧ nhiều gà như vậy, toàn thân đầy lông gà!"
Gϊếŧ gà chỉ là bước đầu tiên. Việc xử lý nội tạng cần được thực hiện cẩn thận. Điềm Cô nhận ra rằng làm cơm tối không hề dễ dàng. Đồ ăn sáng chủ yếu là mì phở, đến bữa tối, việc xử lý nguyên liệu, thịt thà cũng không phải là một việc đơn giản.
Sau khi xử lý nguyên liệu nấu ăn xong, cũng đã đến giờ chiều.
La Thị đi đến bên Điềm Cô, nhìn cô xử lý thịt gà.
Thịt gà được luộc chín tám phần, băm thành từng khối nhỏ. Cho dầu vào chảo, phi thơm tỏi băm, sau đó cho gà vào xào. Khi gà chuyển sang màu vàng kim, vớt ra để riêng. Tiếp tục phi thơm tỏi băm rồi cho gà và gừng vào xào trên lửa lớn. Gà dần dần chuyển sang màu vàng kim, hơi co lại, và mùi thơm của thịt gà cũng dần tỏa ra.
Tiếp theo là bước quan trọng của món ăn này. Điềm Cô lấy ra một cái chảo gang, đây là dụng cụ được sử dụng để làm bánh tráng nướng trong lò nung của Trần gia thôn. Khi đó, cho bột vào chảo gang, lăn đều để tạo thành một lớp bánh tráng mỏng. Bây giờ, cho chảo gang vào nồi, đây là bước quan trọng trong việc nấu món ăn này.
La Thị không nhịn được hỏi: "Đây là cái gì, có tác dụng gì?"
Điềm Cô cười nói: "Ta cũng không giải thích được, nhưng sau khi cho vào chảo gang, không cần thêm nước, thịt gà vẫn có thể giữ được độ tươi ngon. Sau đó, chúng ta dùng dấm và rượu rót vào nồi, nấu nhiều lần, chỉ giữ lại hương vị của dấm mà không giữ lại vị chua. Khi đó món thịt gà kho mới được coi là hoàn thành."
La Thị và những người phụ trách nấu nướng đều há hốc mồm kinh ngạc: "Sao lại phức tạp như vậy! Trước đây khi nấu thịt gà, chỉ cần xào trên lửa lớn là được, phải chăng đây là lý do khiến hương vị không ngon?"
Điềm Cô: "Thực ra cũng không hẳn là vậy, cách xào nhanh chúng ta sẽ nói sau, hôm nay nấu món này trước."
Tỷ lệ dấm và rượu cũng cần được kiểm soát chặt chẽ. Sau khi điều chỉnh tốt, rót từ xung quanh chảo gang vào. Trong suốt quá trình nấu, thịt gà trong nồi không được đảo động. Có người lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến hương vị của thịt gà ở đáy nồi, nhưng khi Điềm Cô mở nắp nồi, hương thơm của thịt gà lập tức tràn ngập khắp bếp, khiến mọi người không nhịn được mà tiến đến gần.
Điềm Cô nếm thử dùng đũa chọc nhẹ vào thịt gà, thịt gà mềm mại, dai ngon, độ ẩm vừa phải. Ngoài hương vị thịt gà tự nhiên, còn thoang thoảng hương dấm, nhưng khi nếm thử lại không có vị chua, ngược lại còn làm tăng thêm hương vị thơm ngon của thịt gà.
Này tư vị mới lạ, càng làm người ta khó quên!
Mọi người đều không thể kiềm chế được mà nuốt nước miếng, La thị càng là tự giễu nói: "Ta trước đây đối với trù nghệ thật sự một chút hứng thú đều không có, nhưng giờ thấy ngươi làm món này, thế mà làm ta có cảm giác muốn học ngay lập tức!"
Điềm Cô cười nói: "Có thể nha."
La thị che miệng: "Đừng kéo ta xuống nước, ta chính là vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội này."
Trong lúc cười đùa, Điềm Cô lại xào xong hai món ăn.
Khoai tây sợi chua cay, chuẩn vị món ăn nhà làm. Sợi khoai tây giòn cùng với vị chua thanh mát có thể kí©h thí©ɧ ra vô hạn sức tưởng tượng, món khoai tây này muốn xào giòn, trong đó có một bí quyết nhỏ đó là thái xong khoai tây cần lặp lại rửa sạch.
Có tạp dịch nhỏ cảm thấy nữ đầu bếp mới nấu cơm có chút phiền toái, mà khi khoai tây chua cay được bưng ra nồi, những lời này liền nuốt hết xuống.
Đây là cái gì a!
Chua cay giòn sảng!
Vì sao trước đây khoai tây đều là nhạt nhẽo?!
Vị chua cay cùng khoai tây chính là sự kết hợp hoàn hảo! Lại kết kợp với ớt đỏ cắt sợi, bọn họ quả thực có thể ăn ba chén cơm lớn ấy chứ!
Nhưng phàm là đã thử qua món ăn, không một ai không lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
Mà một món cuối cùng, đó là mướp hương xào trứng.
Mướp hương gọt vỏ bỏ hạt, chỉ chừa phần non, cắt khối, trứng gà đánh tan, món này mấu chốt là xào trứng, trứng gà có nhiều cách làm, chỉ cần xào cũng có thể xào ra hình thái khác nhau, hôm nay chủ đạo chính là một cái mềm mịn, chảo nóng nhiệt độ cao nhanh chóng xào ra, ra được trứng gà đó là vàng nhạt mềm mịn, tên là " trứng mây".
Mướp hương vị vốn là thanh tao, lại mềm mại mịn màng, thực sự xứng với tên này, mà kết hợp với trứng gà, hai thứ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, trong lúc nhất thời không phân được cao thấp.
Hương thơm của trứng và mướp hương cũng không ai nhường ai, lại không chút nào không hài hòa, ba món trong bữa ăn, gà kho sả ớt thơm lừng, khoai tây chua cay khai vị, mướp hương xào trứng không lấn át nhau, lại đều có diệu dụng, nồi cơm nấu củi lửa cũng đã chín. Gạo trắng cần ăn với thức ăn mặn, mọi người đều có chút gấp không chờ nổi, hận không thể ở trước mặt mọi người múc cho mình một chén!
Việc Điềm Cô phụ trách cơm tối Triệu ma ma còn chưa công bố, bọn lính cũng hoàn toàn không biết.
Đến giờ cơm tối, bọn họ cùng nhau đi đến nhà ăn như thường lệ, trước một khắc, trên mặt còn không có biểu cảm gì, nhưng nháy mắt tiếp theo, nghe thấy được một cỗ mùi hương không giống bình thường, bọn họ đều ngẩn ra, sau đó hít hà, vẻ mặt dần dần trở nên say mê, mọi người đều không thể bình tĩnh!
"Cái gì vậy? Bữa tối hôm nay sao lại có hương vị này?"
"Đúng vậy! Còn có thịt gà nữa?"
Mỗi binh lính ôm tâm trạng nghi ngờ và thấp thỏm bước vào nhà ăn, đi đến cửa sổ múc cơm. Khi nhìn vào, họ hoàn toàn ngây người.
Ba món ăn nóng hổi!
Vàng óng ánh là khoai tây xào?!
Không phải mơ!
Xanh mướt là mướp hương?!
Cũng không phải mơ!
Còn một chậu thịt gà tỏa hương thơm nức mũi cũng không phải mơ!!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Là La tỷ thông suốt?
Lúc múc cơm, La tỷ nảy ra một ý nhỏ, bảo Điềm Cô và Tiểu Điệp ở trong bếp không ra ngoài, vẫn là gương mặt quen thuộc phụ trách cơm tối múc cơm cho mọi người.
Nhìn vẻ mặt không thể tin tưởng của họ, La tỷ cười: "Sao, không muốn ăn à?"
"Muốn ăn muốn ăn!"
Mỗi bữa ăn cơm, Tiểu Thất đều là người chạy đi đầu tiên. Cậu bé có nhân duyên tốt, trong đội ngũ ăn cơm luôn là người tiên phong, bên cạnh cũng luôn có mấy người bạn đồng hành quen thuộc, Điềm Cô cũng biết.
Tiểu Điệp ở phía sau che miệng cười, một bộ dáng xem náo nhiệt không chê chuyện gì, khóe môi Điềm Cô cũng không nhịn được mà cong lên.
Tiểu Thất nói muốn ăn xong, La tỷ múc cho cậu một phần, mấy người bạn đồng hành bên cạnh nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, Tiểu Thất hỏi: "Sao các người không ăn?!"