Chương 20

Cũng không biết vì sao, mới vừa bỏ xuống, huyệt Thái Dương anh bỗng nhiên tựa như bị châm, mãnh liệt mà đau đớn.

Thanh trừ đạo tặc, chỉ cần phái một tiểu đội quân Thành Dương đi tiên phong là đủ. Cố Hiển Thành đến đây còn có một mục đích khác, đó là tuần phủ đại nhân muốn thị sát dưới chân núi huyện Võ Công, nơi này vừa trải qua trận lũ lụt, triều đình đang tiến hành cứu tế, tuần phủ suốt đêm gửi bồ câu đưa thư cho quân Thành Dương, nói có người bí mật tố cáo huyện lệnh huyện Võ Công có nghi vấn tham ô, phiền đại tướng quân đi một chuyến.

Chuyện này, chỉ có hai người Cố Hiển Thành và Phó Ngạn biết.

Vì vậy, Phó Ngạn ổn thỏa việc thanh trừ thổ phỉ xong, liền quay lại tìm Cố Hiển Thành bàn bạc, khi nào đi huyện Võ Công một chuyến.

Nhưng không ngờ, vừa đến nơi, lại nhìn thấy đại tướng quân không được khoẻ.

"Ngươi lại sao thế?" Có lẽ là từng có kinh nghiệm trước đây, Phó Ngạn buột miệng thốt ra chữ "Lại", điều này cũng nhắc nhở Cố Hiển Thành, giờ phút này anh đau đầu muốn nứt, cảm giác đầu như muốn nổ tung, loại đau đớn vô cớ này chỉ có một nguyên nhân ——

Tiểu phụ nhân kia.

Cố Hiển Thành xua tay ý bảo Phó Ngạn đừng lộ ra, chính mình thì ấn huyệt Thái Dương hai bên đầu.

"Đầu ta đau muốn nứt ra."

Phó Ngạn kinh hãi.

Hắn hạ giọng bước nhanh về phía trước: "Gần đây ngươi, lúc thì đau tay, lúc thì đau ngực, giờ lại phát triển thành đau đầu, có phải thật sự bị trúng độc hay không?"

Cố Hiển Thành trầm mặc: "Quân y nói không phải."

Phó Ngạn: "Vậy là vì sao? Trước đây ngươi nghi ngờ cơn đau này có liên quan đến tiểu trù nương kia, nhưng hiện tại các ngươi cách nhau mấy chục dặm mà, này cũng quá vô lý, chẳng lẽ nói tiểu trù nương kia có thể cách không gian thao túng ngươi hay sao?!"

Cách không gian thao túng thì không đến mức, Cố Hiển Thành trầm mặc, cơn đau này của anh, cũng nắm bắt được quy luật.

Có vẻ như khi phụ nhân kia cảm xúc không tốt, anh liền bị đau.

Đau tay nhẹ nhất, hơn phân nửa là do tiểu phụ nhân này cảm thấy ủy khuất.

Đau ngực nặng nhất, hơn phân nửa là do tiểu phụ nhân thương tâm khổ sở rơi nước mắt.

Vậy lần đau đầu này…

Ngoài thương tâm khổ sở, thì chỉ còn lại phẫn nộ.

Cô ở trong quân an ổn, ai chọc giận cô đến vậy?

Cố Hiển Thành lại xoa xoa huyệt Thái Dương, chờ tiểu trù nương nguôi giận, nhưng chờ mãi chờ mãi, cơn đau đầu này của anh không những không giảm bớt mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.

Cố Hiển Thành: “……”

Tính tình không nhỏ.

Cố Hiển Thành tự giễu mà cười khổ một tiếng.

Cố Hiển Thành xoa xoa trán, cảm giác đau đớn khiến anh có chút bực bội. Phó Ngạn bên cạnh thấy sắc mặt anh không tốt liền vội vàng hỏi: "Hiện tại tình hình thế nào? Có cần tìm đại phu ngay không?"

Cố Hiển Thành lắc đầu, xoa trán và nói: "Tiếp tục đi! Khi đến huyện Võ Công, trời tối thì vòng qua đường khác, mai đánh úp bọn họ, nhất định có thể tìm ra vấn đề."

Phó Ngạn gật đầu, nhưng trong mắt vẫn còn lo lắng: "Được rồi, nhưng tốt nhất ngươi đừng cố gắng quá, nếu không chịu được thì nói cho ta biết sớm."

Cố Hiển Thành: "..."

Điềm Cô trở về doanh trướng, Tiểu Điệp lo lắng đi theo sau: "Điềm Điềm tỷ..." Cô ấy nhìn Điềm Cô với vẻ mặt lo lắng, Điềm Cô lúc này tuy rất tức giận nhưng vẫn cố gắng kiềm chế trước mặt Tiểu Điệp.

"Không sao, ta quen rồi, ngươi để ta tự mình giải quyết một lát là ổn."

Quen rồi?

Tiểu Điệp không thể tin được, chuyện như vậy làm sao có thể quen được?

Điềm Cô cười khổ: "Ngươi chưa từng nghe câu "trước cửa quả phụ nhiều thị phi" sao? Khi ta còn ở quê, những lời khó nghe hơn thế này ta cũng nghe qua nhiều rồi, không sao đâu."

Tiểu Điệp đỏ bừng mắt: "Điềm Điềm tỷ..."

Điềm Cô thực ra không hề khổ sở, trên đời này có rất nhiều chuyện khiến cô khổ sở, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là một trong số đó. Cô chỉ đang tức giận, và lần này, cô hoàn toàn không tính toán nén giận.

"Tiểu Điệp, ngươi biết Đậu Khấu không?" Cô suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định hỏi Tiểu Điệp, không chỉ vì chuyện này, mà quan trọng hơn là cô không muốn Tiểu Điệp vô tình giao du với người như vậy mà ảnh hưởng đến bản thân.

Tiểu Điệp ngẩn người, định lên tiếng thì nghe tiếng bước chân từ bên ngoài trướng.

"Tống trù nương, ngươi ở đâu?"

Điềm Cô và Tiểu Điệp đều sững sốt, là giọng của La thị.

Điềm Cô không hiểu sao chị ta lại đột nhiên tìm mình, nhưng vẫn chỉnh đốn lại trang phục và đứng dậy: "Ta ở đây."

Câu chuyện vừa nói được một nửa, đành phải tạm dừng lại.

La thị đứng bên ngoài trướng chờ Điềm Cô, Điềm Cô đi ra ngoài. Ngoại trừ lần chào hỏi gặp mặt đầu tiên, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau riêng. La thị cười nói: "Ta đã muốn tìm cơ hội tâm sự với ngươi, nhưng tiếc là chúng ta luôn bận rộn. Hai ngày nay trong quân rảnh rỗi, ta liền đến tìm ngươi."

Điềm Cô: "Ngài có... chuyện gì sao?"

La thị nhìn Điềm Cô và nói thẳng: "Ta nghe nói những lời đồn đại kia, đại khái là do Đậu Khấu lan truyền ra ngoài. Nha đầu này dù sao cũng là người làm việc dưới trướng ta, nên ta thấy cần phải giải thích với ngươi một chút."

Điềm Cô khựng lại, nếu đối phương đã nói thẳng, cô cũng không vòng vo: "Ta biết là do nàng, hôm qua nàng tìm ta muốn đổi Tiểu Điệp, nhưng ta không đồng ý, nên có lẽ trong lòng không thoải mái."

La thị thở dài: "Nha đầu này rất thông minh, nhưng như ngươi đã thấy, nó có nhiều mưu mô xảo quyệt. Ta vốn định chờ ta đi rồi mới tính chuyện sắp xếp cho nó, không ngờ nó lại nóng vội muốn tự mình tính toán."

Điềm Cô hỏi: “Ngươi phải đi? Lúc trước Triệu ma ma cũng đã nói với ta rồi, vì sao vậy?”

La thị ngẩn người, cười nói: "Ngươi không quan tâm đến chính mình, nhưng lại quan tâm đến ta trước sao?"

Điềm Cô cũng ngẩn người, nói: "Chuyện của ta không có gì đáng nói, nhưng ngươi nói là ngươi cũng biết là nàng làm, vậy nên nói rõ mọi chuyện. Huống hồ ta cũng không có khả năng vì nghi ngờ của ngươi mà đổ oan lên đầu người khác, cho nên không có gì đáng nói."

La thị tò mò: "Vậy ngươi định nhịn như vậy sao?"

Điềm Cô lắc đầu: "Ta đã từng hứa với bản thân rằng, nếu ta sai, ta sẽ suy nghĩ lại. Nếu không phải ta sai, mà lại bị xúc phạm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng."

La thị càng ngoài ý muốn, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy: "Vậy cô tính toán làm thế nào?"

Điềm Cô: "Ta sẽ nói cho Triệu ma ma, để Triệu ma ma tra rõ. Ta không sợ bóng tà, giả dối tự nhiên sẽ sụp đổ. Hơn nữa, lời đồn trong quân tản ra, dù lớn hay nhỏ, đều không hay. Nàng ta bôi nhọ ta cũng thôi đi, nhưng còn liên quan đến Mạnh quản binh, việc này không nhỏ, Thành Dương Quân sẽ không thể ngồi xem."

La thị hít vào một hơi, than nhẹ: "Cô thật là... khiến ta lau mắt mà nhìn..."

Điềm Cô khó hiểu: "Vì sao?"

La thị cười nói: "Ta tưởng cô là người mềm yếu, vì nhìn cô nhỏ nhắn, dễ bắt nạt. Không ngờ trong xương cốt cô lại có chủ kiến."

Điềm Cô cũng giật mình, sau đó nhẹ giọng nói: "Chúng ta làm quả phụ... không phải đều như vậy sao?"

Giọng nói rơi xuống, La thị trầm mặc.

Một lát sau, La thị mới nói: "Đúng vậy, đều không sai biệt lắm..."

Điềm Cô: "Cho nên ta chưa bao giờ nghi ngờ ngươi, yên tâm đi."

La thị bật cười: "Ta biết, ta cũng không lo lắng cô nghi ngờ ta. Dù sao ta cũng phải đi."

Lại quay lại chủ đề trước, Điềm Cô không kìm được lại hỏi chị ta vì sao phải đi, lúc này đây, La thị không gạt cô.

La thị: "Phu quân ta là tổng binh đời trước, sau khi ông ấy qua đời, phó tổng binh mới lên. Cho nên, hắn có quan hệ tốt với đại tướng quân, nài nỉ đại tướng quân chiếu cố ta, đưa ta vào nhà bếp làm đầu bếp nữ... Nói thật, ta không thích cuộc sống trong quân ngũ. Ngươi biết trước đây ta làm gì không?"

Điềm Cô ngốc nghếch lắc đầu.

La thị nhẹ nhàng nhún vai, chẳng hề để ý: "Ở Hoa Nguyệt Lâu, hát. Ngươi biết xướng khúc chứ, chính là những người bán nghệ trong miệng mọi người. Nếu không gặp được ông ấy, đời này ta sợ là không có duyên vào quân doanh đâu."

Điềm Cô mở to mắt.

La thị nhìn cô, từ trong hai mắt cô, thấy được kinh ngạc, cảm thán, thậm chí còn thấy được một tia đồng tình tiếc hận.

Nhưng lại không có coi khinh.

La thị tiếp tục nói: "Tên ma quỷ này, chính mình đã chết rồi mà còn vây khốn ta. Ta làm gì có tay nghề đầu bếp nữ nào chứ? Ta chỉ muốn làm con chim tự do tự tại ở núi rừng, không chịu gò bó! Ở đây, hừ, hát cũng không được."

"Nói thật với ngươi, ngươi cũng thấy đó, ta không có bất kỳ thiên phú nào, cũng không muốn học. Tay nghề ta cực kém, buồn cười là những binh lính kia đều nhịn, bao gồm cả đại tướng quân! Ta thật không thể lý giải..." La thị tự giễu không thôi.

"Cho nên, ta đi cầu ma ma, bà ấy đã đáp ứng ta, sẽ nói chuyện với tướng quân. Chắc không lâu nữa ta sẽ rời khỏi đây."

Điềm Cô nghe vậy, biểu cảm dần dần từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành sự khổ sở nồng đậm.

La thị nói xong, cũng không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy biểu cảm của Điềm Cô.

"Ngươi... Ngươi khổ sở cái gì?"

Điềm Cô dời mắt, thu liễm cảm xúc: "Không có gì, vậy ngươi định đi đâu?"

La thị cười: "Còn chưa nghĩ ra, đi dạo quanh đây trước, sau đó đến Trung Nguyên. Năm năm không về, cũng không biết kinh thành bây giờ ra sao! Thật mong chờ! Ta thấy ngươi thực sự thích công việc này, sau khi ta đi, ngươi tiếp quản cơm tối, có thể phát huy năng lực của mình. Khi đó, khi ngươi thành công, sẽ không ai còn dám nói ra nói vào về ngươi!"

Điềm Cô gật đầu mạnh mẽ, mẹ cô cũng từng nói như vậy.

Chỉ có tự mình cố gắng, trở nên đủ mạnh mẽ, mới có thể khiến những kẻ nghi ngờ, ganh ghét mình không có lời nào để nói.

Nụ cười trên mặt La thị dần dần trở nên nghiêm túc: "Nói thật, hôm nay ta đến đây là muốn nhờ ngươi một việc. Đậu Khấu này cũng đã theo ta mấy năm nay, ta muốn cho nó một cơ hội nữa. Nó quá ngu ngốc. Nếu bị phát hiện, đừng nói đến việc giữ được chén cơm, khả năng còn bị ăn đòn. Ngươi hiểu ý ta chứ?"

Điềm Cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được, ta vốn cũng không muốn làm quá tuyệt tình. Nếu ngươi đã mở lời, ta sẽ tạm thời không nói gì, cho nàng một cơ hội."

La thị cười: "Cảm ơn."

Sau khi nói chuyện với La thị, Điềm Cô trở về doanh trướng. Vừa về đến nơi, cô đã nhìn thấy Tiểu Điệp với đôi mắt đỏ hoe.

Rõ ràng, Tiểu Điệp cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Tiểu Điệp luống cuống, vừa lau nước mắt vừa giải thích: "Điềm Điềm tỷ, xin lỗi... Ta không cố ý nghe lén, ta..."

Điềm Cô lấy khăn lau nước mắt cho Tiểu Điệp: "Không sao, ta biết."

Tiểu Điệp nghẹn ngào: "Ta, ta thật không thể tin được, người hãm hại ngươi lại là Đậu Khấu... Ta..."

Điềm Cô kéo Tiểu Điệp ngồi xuống, kể lại những gì mình muốn nói lúc ra cửa nhưng chưa nói được. "Lúc trước ta không nói là sợ ngươi khổ sở, nhưng hiện tại xem ra, nàng ta có tâm tư bất chính, kế tiếp còn có thể liên lụy đến ngươi. Tiểu Điệp, chúng ta là bạn bè, cần phải sáng suốt để tránh bị tổn thương. Ngươi hiểu ý ta chứ?"

"Điềm Điềm tỷ, ta hiểu..."

Điềm Cô: "Vậy là tốt rồi. Ngươi còn nhỏ, về sau sẽ hiểu ra nhiều chuyện. Đừng khóc nữa, ngày mai đại tướng quân sẽ trở lại, chúng ta còn phải chuẩn bị tào phớ."

Tiểu Điệp lập tức lau nước mắt: "Ta giúp ngươi!"

-

Điềm Cô không thể ngờ được, vì cuộc trò chuyện giữa Điềm Cô và La thị mà Cố Hiển Thành suýt chút nữa đã thay đổi hành trình.

Bỗng nhiên, cơn đau đầu ập đến, cùng với cơn đau ngực dữ dội, khiến Cố Hiển Thành suýt ngã ngựa.

May mắn thay, cơn đau ngực chỉ thoáng qua.

Cố Hiển Thành tự giễu, xem ra cô chỉ đau khổ trong chốc lát.

Phó Ngạn lo lắng không thôi, nhưng Cố Hiển Thành vẫn cố chấp đi tiếp, nhưng ý niệm kia vẫn không thể nào phai đi.

Lần này trở về, anh nhất định phải tìm người hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô tức giận và đau khổ.

Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, lúc mọi người đã ngủ say, anh mới bình tĩnh lại.

Lúc này, anh mới có tinh thần để xử lý chính sự, nhưng vì lăn lộn suốt đêm nên tối đó không ngủ ngon. Đến ngày thứ ba, Phó Ngạn nhìn Cố Hiển Thành tiều tụy mà không đành lòng.

“Nhanh chóng giải quyết xong việc ở Võ Công huyện rồi trở về sớm đi, nhìn ngươi hốc hác thế kia.”

Cố Hiển Thành không quan tâm đến lời Phó Ngạn.

Lần này đến Võ Công huyện, hai người vẫn mặc thường phục, đi xem xét tình hình tu sửa đê đập, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nắm được đại khái.