Chương 17

Điềm Cô không thấy có gì đặc biệt vui mừng khi nhận được thưởng từ Cố Hiển Thành. Cô cảm thấy Cố Hiển Thành cũng chỉ là người bình thường.

Tiểu Điệp thắc mắc hỏi: "Chị Điềm Điềm, tướng quân thưởng cho cô, sao cô không nhận?”

Điềm Cô suy nghĩ một lát, vì sao cô không nhận?

Thứ nhất, cô thực sự không cần gì. Thứ hai, tuy cô vào quân doanh làm việc, nhưng là ký khế ước cầm cố, không phải hạ nhân. Cái gọi là "thưởng", giống như chủ nhân ban ân. Thứ ba, mì gà chỉ là món ăn bình thường, nếu nhận thưởng, về sau làm việc sẽ có gánh nặng tâm lý.

Tuy nhiên, Điềm Cô không nói ra điều này, chỉ cười nhẹ nhàng: "Chị thực sự không muốn gì, hiện tại ăn ở trong quân, đã thấy đủ."

Tiểu Điệp cũng đơn giản, cười nói: "Không sao, dù sao tướng quân nói lần sau có yêu cầu cứ mở miệng! Nên nhớ kỹ!"

Điềm Cô cười không nói lời nào, sau khi cho Tiểu Bảo ăn tối, cô liền nghỉ ngơi.

Hôm nay, việc Điềm Cô được thưởng lan truyền rất nhanh trong quân doanh, chỉ trong vòng một canh giờ, đã có nhiều phiên bản khác nhau.

Có người nói đại tướng quân buổi sáng ăn bánh bao do Điềm Cô làm, ngon đến kinh ngạc, sau khi trở về ngày đêm nhớ nhung, không nhịn được nên gọi Điềm Cô nấu một chén canh gà. Cũng có người nói tướng quân bệnh cũ tái phát, đau đớn khó nhịn, sau khi ăn canh gà do Điềm Cô nấu, sắc mặt hồng nhuận, lập tức khỏi bệnh.

Tóm lại, mọi người đều thêm mắm thêm muối, thêu dệt câu chuyện một cách khoa trương.

Điềm Cô ngủ một giấc đến giờ Tý, tỉnh dậy thì Tiểu Điệp đã không còn trong trướng. Thì ra là Đậu Khấu không kiềm chế được, đi tìm Tiểu Điệp, hai người đang nói chuyện ở ngoài trướng.

Tiểu Điệp ngáp liên tục: "Có chuyện gì vậy..."

Đậu khấu kéo lấy góc áo của Tiểu Điệp: "Tiểu Điệp, trước đây cô nói chuyện đổi công việc còn tính không?"

"Cái gì?"

"Chính là chuyện hai ta đổi công việc, cô không phải luôn muốn làm cơm tối sao? Hiện tại tôi đổi với cô, cô đi làm cơm tối, tôi phụ trách nấu cơm sáng, thế nào?"

Tiểu Điệp vốn dĩ rất mệt mỏi, nghe xong lời này lại sững sốt: "Hiện tại cô muốn đổi?"

"Đúng vậy, chúng ta đi tìm La tỷ, La tỷ chắc chắn sẽ đồng ý, lại nói chuyện với Triệu ma ma, chắc chắn không thành vấn đề."

Tiểu Điệp nhíu mày: "Nhưng... tôi không muốn đổi."

Đậu khấu ngạc nhiên: "Vì sao vậy, trước đây không phải cô nói làm cơm sáng luôn không gặp mặt anh trai sao? Hổ Cánh quân chỉ có chạng vạng mới trở về, trời không sáng đã muốn đi, một tháng cô đều không gặp mặt anh trai của mình?"

"Đúng là như vậy..."

"Cho nên chúng ta đổi, cô đi làm cơm tối sau này có thể thường xuyên gặp mặt anh trai!"

Tiểu Điệp nhìn cô ấy, lại liếc vào trong trướng: “Nhưng anh trai trước kia nói với tôi, làm việc phải làm đến nơi đến chốn, kén cá chọn canh không tốt…… Hiện tại tôi làm cơm sáng rất vui vẻ, vẫn là không đổi đi……”

Đậu khấu vừa nghe lời này, lập tức liền nóng nảy, giọng cũng trở nên không tốt: “Lời này của cô là có ý tứ gì, là nói tôi kén cá chọn canh sao?”

Tiểu Điệp ngẩn người: “Tôi không phải ý đó……”

“Được rồi đừng nói nữa, tôi đã biết, hiện tại cô có chỗ tốt để đi, tự nhiên cũng không nghĩ để ý tới tôi, nhưng là cô cũng đừng quên, cô ta không có bối cảnh gì, lộ mặt cũng chính là nhất thời, chờ lúc sau cô hối hận, đừng tới tìm tôi.”

Đậu khấu lạnh lùng nói xong, xoay người liền đi, lời này của cô ấy khiến Tiểu Điệp ngẩn ra tại chỗ sau một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại đây, chờ lấy lại tinh thần lại cảm thấy buồn cười, thái độ chuyển biến này……

Tiểu Điệp trở về trong trướng, không nghĩ tới Điềm Cô đã tỉnh, mà vừa rồi cuộc đối thoại kia, hiển nhiên bị Điềm Cô nghe lọt được.

Tiểu Điệp xấu hổ cười cười, “Chị Điềm Điềm……”

Điềm Cô luôn luôn không đánh giá cách làm người của người khác, chỉ là quan tâm đến Tiểu Điệp: “Cô ấy mới vừa nói anh trai cô…… Là chuyện như thế nào?”

Tiểu Điệp không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của cô sẽ hỏi cái này, liền nói: “Chính là anh trai em, hắn ở Hổ Cánh quân làm trực gác, giờ Dậu trở về, giờ Mão xuất phát, hắn trở về là lúc cả hai đều nghỉ ngơi, anh trai em không cho em đi nhìn hắn, bảo em nghỉ ngơi cho tốt…… Cho nên trước kia em muốn cùng Đậu Khấu đổi một chút, nếu là làm cơm tối, là có thể nhìn thấy anh trai.”

Điềm Cô hiểu rõ, cô cũng không biết nên an ủi Tiểu Điệp như thế nào, chỉ là nói: “Không sao, thế gian này rất nhiều thứ đều thay đổi, anh em hai người có thể ở một cái quân doanh, sao không có cơ hội gặp mặt?”

Tiểu Điệp cười: “Chị Điềm Điềm nói rất đúng!”

Đối thoại của hai người bị Điềm Cô nghe thấy, mà bên kia, Đậu Khấu tức giận đùng đùng mà trở về, liền cùng La thị đối mặt, La thị càng trực tiếp: “Cô muốn đi làm cơm sáng?”

Đậu khấu sửng sốt, vội vàng giải thích: “Tôi, tôi không có! Chị La, tôi……”

La thị: “Không cần giải thích, cô muốn đi liền đi, dù sao nói cho tôi và Triệu ma ma một câu là được, cô rảnh đi tìm Tiểu Điệp, không bằng trực tiếp nói cho tôi càng nhanh? Cơm sáng về sau sợ là có vội, cô đi tôi lại tìm một người khác.”

Đậu khấu cắn môi, vội vàng chạy tiến lên: “Chị La! Em sai rồi! Em không đi, em không đi làm cơm sáng, em liền đi theo chị, chị La……”

La thị nhàn nhạt liếc nhìn một cái: “Khi cô tới tôi đã nói với cô, đi theo tôi không học được cái gì, sao cô chưa từ bỏ ý định?”

Trong lòng Đậu Khấu hoảng hốt, nói: “Em biết, nhưng là em nghĩ ở Mộ Thực có thể rèn luyện! Em không bao giờ muốn đi làm cơm sáng, chị La lại cho em một cơ hội đi!”

La thị không nói gì lập tức đi rồi, để lại Đậu Khấu một mình, đấm ngực dậm chân, âm thầm hối hận.

Doanh trướng của Triệu ma ma cũng ở phía sau quân doanh, nhưng xa hơn nhà bếp một chút, rộng rãi và yên tĩnh.

Sau khi tan làm, Triệu ma ma trở lại doanh trướng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười nói: “Cô sao có rảnh tới đây?”

La thị đi đến trước mặt bà ấy, giơ tay, là một cái hộp đồ ăn, cười nói: “Hôm nay không thú vị, tìm ma ma tâm sự, ma ma có rảnh không?”

Triệu ma ma: “Vậy mà cô cũng nghĩ tới! Vào đi thôi!”

Một bầu rượu, một túi đậu phộng, La thị dẫn đầu bưng vào.

“Tôi không khéo tay, thời gian cũng vội vàng, cũng chỉ chuẩn bị cái này, ma ma đừng ghét bỏ.”

Ma ma thấy Lý thị còn mang theo rượu bèn nói: “Giờ này rồi cô còn uống rượu thì mai làm việc kiểu gì?.”

“Ma ma quá cẩn thận rồi, vậy cô không uống thì tôi uống, giờ Tý vừa qua, lát nữa là đến giờ chuẩn bị bữa sáng, chờ tôi đi làm thì phải đến chiều mai mới được.”

Triệu a ma không tỏ ý kiến: “Có chuyện gì?”

La thị cười, cười rất vui vẻ: “Cũng không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với ma ma, bà nói xem hiện tại nhà bếp có người phụ nữ tên Tống, không bằng giao việc nấu nướng cho cô ta đi, để tôi được nhàn hạ một chút?”

Sắc mặt Triệu ma ma dần dần trở nên nghiêm túc, bà không thể tin tưởng: “Sao đã qua lâu như vậy, cô vẫn không nghĩ đến việc ở lại đây sao?”

La thị chỉ cười: “Tay nghề của tôi, mỗi ngày nấu cơm trong quân doanh quá ủy khuất cho các tướng sĩ, thực sự không phải vì việc này, tướng quân hà tất làm khó người khác?”

Triệu ma ma trầm mặc.

“Không phải tướng quân làm khó người khác……”

“Tôi biết.” La thị cắt ngang lời bà: “Là cái tên chồng quỷ quái của tôi lúc lâm chung đã dặn dò, hắn đã chết thì chết đi, còn muốn trói buộc bà lão này ở đây, thật sự là……”

La thị cười mắng, nhìn như đang cười, nhưng đáy mắt lại hiện rõ vẻ bi thương……

Một lúc sau, Triệu ma ma thở dài: “Nếu bà thực sự không thích làm đầu bếp nữ, có thể nghĩ đến việc đi giặt giũ? Ngoại trừ hai nơi này, những nơi khác…… Quá vất vả một chút, tướng quân sợ là sẽ không đồng ý.”

La thị cười: “Tôi đi nhà bếp làm đầu bếp nữ, làm được là món ăn khó nuốt, ngài nếu để tôi đi giặt giũ, e rằng quần áo của các tướng sĩ đều sẽ rách nát.”

Triệu ma ma: “……”

“Xem ra, bà vẫn là nghĩ ra đi.”

La thị dần dần nghiêm túc: “Đúng vậy.”

“Bên ngoài thế đạo loạn như vậy, bà rốt cuộc muốn đi nơi nào……”

“Trời đất bao la, đi đâu cũng tốt, dù sao không muốn ở đây.” La thị tỏ ra kiên định, ngửa đầu uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Dù sao tôi vốn dĩ là từ nơi như vậy mà ra, nếu không phải gặp được tên quỷ quái kia, tôi nhất định sẽ không ở đây, hắn lúc trước nói lời ngon tiếng ngọt, muốn bảo vệ tôi yêu tôi cả đời, kết quả không mấy năm liền buông tay nhân gian, không bầu bạn cùng tôi thì thôi, dựa vào cái gì còn yêu cầu tôi phải sống theo ý nguyện của hắn…… Triệu ma ma, người khác không hiểu tôi, bà cũng không hiểu tôi sao?”

Triệu ma ma thở dài, chỉ biết thở dài.

Cuối cùng, Triệu ma ma cũng lo lắng rót cho mình một chén rượu, phá vỡ nguyên tắc không uống rượu.

La thị cười: “Ai có chí nấy thôi, tôi thấy Điềm Cô khá tốt, thích việc này, tôi là thật sự không thích, nhường cơ hội cho cô ấy đi……”

Một lúc sau, bà nói: “Đã biết, tôi sẽ giúp cô nghĩ biện pháp.”

Như cũ là giờ Dần canh ba, Điềm Cô xuất phát đi nhà bếp.

Hôm nay thực đơn là —— bánh bao cuộn.

Tuy rằng cô mới đến hai ngày, nhưng đám tiểu nhị phụ trách nấu cơm sáng đã hoàn toàn tin tưởng Điềm Cô, cho nên đối mặt với món bánh bao cuộn bình thường không thể bình thường hơn này, bọn họ cũng đều cảm thấy, đầu bếp Tống chắc chắn sẽ mang đến một ít bất ngờ thú vị.

Mà đích xác, Điềm Cô cũng không làm cho bọn họ thất vọng.

Hôm nay làm món "Bánh cuốn hành cay"

Món ăn vừa được giới thiệu, mọi người đều háo hức: "Đây là món bánh bao cuộn gì vậy? Nghe lạ quá!"

"Nhưng nghe tên thôi đã thấy hấp dẫn rồi! Cần chuẩn bị những gì, cho chúng tôi làm cùng nhé!"

Điềm Cô cười giải thích: "Cần hành lá, càng nhiều càng tốt, thịt băm nhuyễn như hạt đậu, hơi thô hơn nhân sủi cảo một chút để khi ăn có cảm giác nhai ngon miệng."

Tiểu Điệp nháy mắt hiểu ý: "Tôi biết rồi! Việc này giao cho tôi!"

Từ Sư phó cũng hỏi: "Còn vỏ bánh thì sao?"

Điềm Cô cười nói: "Cũng giống như vỏ bánh bao cuộn bình thường, ngài hẳn là biết."

Từ Sư phó gật đầu: "Rõ ràng."

Mọi người bắt đầu hối hả chuẩn bị.

"Bánh cuốn hành cay", ngoài hành, thịt và vỏ bánh bao cuộn, quan trọng nhất chính là nước chấm. Nước chấm này cần có hương liệu, được làm từ khoảng 10 loại hương liệu nghiền nát và xào chung. Điềm Cô đã từng thử nghiệm nhiều lần và ghi nhớ công thức trong lòng, nhưng vẫn chưa thể sưu tập đầy đủ các nguyên liệu. Hương liệu vốn quý hiếm, ở Cố gia thôn và Trần gia thôn, kiếm được bốn năm loại đã là khó khăn.

Tuy nhiên, Thành Dương Quân dù sao cũng là quân đội triều đình, có thể do địa lý nên thiếu một số nguyên liệu nấu ăn, nhưng gia vị thì đa phần đều có.

Điềm Cô nhìn thấy cũng ghi nhớ trong lòng và bắt đầu chuẩn bị.

"Thơm quá!"

Khi Điềm Cô đang pha nước sốt, Tiểu Điệp ngửi thấy mùi hương đã chạy đến, tò mò với bột hương liệu trong tay Điềm Cô, cầm lấy ngửi thử và nói: "Hình như có tiêu, quế, đinh hương, đậu khấu, thì là, bát giác?"

Điềm Cô rất ngạc nhiên: "Khá giỏi đấy, đoán được nhiều nguyên liệu như vậy."

Tiểu Điệp ngượng ngùng cười: "Trước đây không ai dạy em, em tự ngửi và nếm thử, nghe nhiều rồi cũng dần dần biết."

Điềm Cô mỉm cười gật đầu: "Vậy thì theo chị học, đây là bột hương liệu. Tiếp theo, chúng ta cần một muỗng muối, một muỗng mè trắng, hai muỗng ớt bột và một muỗng tiêu, trộn đều. Sau đó, bắc chảo lên, đun nóng dầu, đổ hỗn hợp vào chảo..."

Dầu nóng bốc lên khói trắng, tỏa ra mùi thơm nồng nàn, Tiểu Điệp không nhịn được hắt hơi. Hương liệu và ớt cay hòa quyện trong dầu nóng tạo thành màu đỏ rực, nhìn và ngửi đều khiến người ta thèm thuồng.

Bên kia, Từ Sư phó đã hoàn thành việc nhào bột, Điềm Cô chào đón mọi người đến.

Đầu tiên, họ cán bột thành hình vuông, phết sa tế lên mặt bột. Sau đó, rải một lớp thịt vụn dày đã được tẩm ướp lên trên. Màu sắc của thịt vô cùng hấp dẫn. Điềm Cô hào phóng rải một lớp dày thịt, nói: "Không thể keo kiệt, linh hồn món này chính là ở đây."

Sau khi rải thịt, họ tiếp tục rải hành thái lên trên. Tiếp theo, họ bắt đầu làm bánh bao cuộn. Họ cuộn phần bột hình chữ nhật thành hình trụ dài, nhân thịt và nước chấm được bọc thành nhiều lớp bên trong. Sau đó, họ cắt phần bột thành từng viên nhỏ, dùng đũa ấn vào giữa viên bột, như vậy là đã tạo ra bánh bao cuộn hình hoa.

Điềm Cô nói: "Đây là cách làm lười biếng, mọi người có thể dùng cách khác tùy ý. Chỉ cần bọc thịt vào bên trong, làm thế nào cũng ngon!"

Mọi người vỗ tay khen ngợi, đều cảm thấy cách làm này rất hay. Vì vậy, họ bắt đầu hăng hái làm việc. Bếp núc tấp nập, vừa qua giờ Mão, một đám lính đã chen chúc đến.

Mấy ngày nay, ngoài những người đã quen biết ở thôn Trần gia từ đầu, còn có một số người rất háo hức, đến rất sớm. Họ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Điềm Cô, chào hỏi: "Tống trù nương! Cho chúng tôi đi trước! Chúng tôi đến trước!"

"Cút đi! Tao đến trước! Cút sang một bên!"

Điềm Cô bị họ chọc cười, cười nói: "Đừng vội, hôm nay ăn bánh bao cuộn, không giới hạn số lượng."