Không phải đợi lâu, có một người từ ngoài cửa bước vào, áo bào phiêu dật, mái tóc bạc xõa xuống đất.
Ta mở to đôi mắt nhỏ của mình, ta nghĩ rằng Thượng Thần mà họ đã nói đến trông sẽ rất già chứ! Nhưng không ngờ nhìn còn rất trẻ và có khuôn mặt ưa nhìn. Nghĩ đến đây, ta nhìn cha ta, đến cuối cùng tại sao cha ta lại được mệnh danh là người đàn ông đẹp nhất Tam giới, ta nghĩ vị Thượng Thần này trông còn đẹp hơn!
"Thiên Thế, đã lâu không gặp ~" Thượng Quan Thiếu Hoành nói với nương ta, nương ta trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt xem thường, cha ta vội nhắc nương rằng hôm nay chúng ta đến đây là có việc cầu người ta.
Nương bất đắc dĩ nói: “Đã lâu không gặp, Thiếu Hoành Thượng Thần!” Cha ta ho khan một tiếng, bước lên trước khom người, nếu còn không đi lên, cha sợ nương ta lại bốc đồng: “Thiếu Hoành Thượng Thần, lần này ta đến đây là vì tiểu nữ Mao Mao..."
Thượng Thần Thiếu Hoành giơ tay ngắt lời cha ta: “Ta vừa xuất quan ra đã nghe nói, tiểu Phượng Hoàng duy nhất được sinh ra trong ngàn năm qua ở tộc Phượng Hoàng có thân thể không tốt, thần hồn không ổn định. Nói vậy hôm nay các vị đến đây chính là vì người bạn nhỏ này rồi!"
Đại trưởng lão chắp tay: "Thượng Thần, Phượng Hoàng tộc ta nghìn năm mới sinh ra một tiểu Phượng Hoàng, đáng tiếc mẫu thân của nó không chịu cố gắng." Nói xong còn lườm mẫu thân ta một cái.
"Hiện giờ thần hồn của Mao Mao không ổn định, tròn trăm tuổi rồi cũng không thể hóa hình người được, cho nên lần này đặc biệt ta đây muốn thỉnh cầu Thượng Thần giúp Mao Mao."
Thượng Thần Thiếu Hoành ra hiệu cho ta đến đó, ta cũng không sợ bèn nhảy khỏi tay cha, đi ta trước mặt Thượng Thần Thiếu Hoành, rồi nhảy nhẹ vào trong lòng hắn, thấy hắn ung dung ngồi vào vị trí.
Cả mặt của nương ta đều đen, ta cọ cọ vào quần áo của Thượng Thần Thiếu Hoành, ừm... mùi thơm thật, ta thích…
Thượng Thần cười ha ha: “Tiểu quỷ, được đấy!” Hắn vỗ vỗ cái đầu đen của ta: “Ở lại với ta đi!
Nương ta bật dậy ngay: "Ở lại? Tại sao phải ở lại? Ngươi không thể nghĩ cách cho con bé à?"
Thiệu Hằng vòng tay ôm lấy ta “Ngươi cho là tu bổ thần hồn đơn giản như vậy sao?”
Cha ta vội vàng ngăn nương lại: “Ta ơn Thượng Thần Thiếu Hoành nguyện thu con bé làm đồ đệ!”
Thiếu Hoành nhướng mày, nương ta cũng phản ứng lại, nói đến những ẩn sĩ cao nhân ở khắp tứ hải bát hoang này, tên tuổi Thiếu Hoành chắc chắn đứng đầu: "Ôi! Con ta thật may mắn, có thể được Thượng Thần coi trọng!"
Thiếu Hoành cười nói: "Cũng không phải là không thể nhận, nhưng các ngươi cam lòng để con bé còn nhỏ tuổi như vậy đã phải ở đây học tập sao?"
Nương ta nhún vai tỏ ra không sao cả, bà lớn lên trong môi trường hoang dã và đã quen với điều đó từ nhỏ, thật ra cha ta cũng có vẻ không nỡ nhưng vì sức khỏe của ta mà đành phải đồng ý.
Chỉ nói với nhau vài câu mà ta đã bị giữ lại. Khi nương ta rời đi, ta có cảm giác như bà đã vứt bỏ được củ khoai lang nóng bỏng tay vậy... Nhất định là ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi...
Ta được sắp xếp trong một tiểu viện ở phía Đông, bên trong có một cây ngô đồng rất lớn, ta rất thích!
Nhưng mà vấn đề ở đây là, từ nhỏ ta đã ngủ trong vòng tay cha nương, đây là lần đầu tiên rời xa họ, tuy rằng không sợ hãi, nhưng ta không quen.
Vì vậy, khi bầu trời trở nên tối đen, đừng hỏi ta tại sao có dải ngân hà mà bầu trời vẫn tối, ta không biết!
Một mình ta, hay đúng hơn là một con Phượng Hoàng tiêu sái bước ra sân, nhưng đáng tiếc nơi đất rất rộng lớn, nên không có gì bất ngờ xảy ra cả, ta đã bị lạc đường...
Khắp nơi đều là cỏ cây, đi một lúc lâu vẫn không thấy bóng người nào, có lẽ là do ta quá lùn chăng?
Đi được một lúc thì mệt, thấy bên sông có tảng đá bèn ngồi lên đó, vừa thấy chán nản vừa thấy hơi đói... Đung đưa đôi chân nhỏ bé nhìn đàn cá tung tăng bơi lội dưới nước, theo thời gian, ta càng đói hơn... Tủi thân kêu lên chiêm chϊếp.
Đột nhiên, có bàn tay to xách ta lên: "Chậc... từ khi nào trong phủ lại có một con gà con như vậy?" Trước mắt ta xuất hiện một khuôn mặt mà ngay cả cha ta hay Thượng Quan Thiếu Hoành, trong nháy mắt trở nên mờ nhạt! Đây mới là tuyệt sắc thế gian chứ!
Hắn ta lay ta: “Con gà xấu xí như vậy, nó từ trong bếp chui ra à?” Hắn ta nói xong túm lấy cổ ta, vung vẩy đi về phía trước.
Ta sắp ngạt thở rồi... Quýnh lên, ta mổ hắn một cái, tay hắn bị ta mổ đến chảy máu, ta không cẩn thận còn cắn một miếng: "Phi, phi, phi..."
Người này kinh ngạc nhìn ta: "Ngươi là loại gà gì vậy? Sao ngươi có thể làm ta bị thương?"
"Ngươi là con gà! Cả nhà ngươi mới đều là gà ấy!" Ta vừa giãy đạp vừa mắng hắn, có mặt đẹp là giỏi sao! Ta ghét người nào nói ta giống gà! Ở Phượng tộc, hễ có người nào nói vậy đều bị ta mổ!
Hắn vẫn nắm lấy ta không chịu buông, ta không thể nói chuyện với hắn được nữa, ta không ngừng chửi rủa hắn, cảm tạ nương đã dạy bảo tử tế cho ta.
Vào lúc gà bay chó sủa, Thượng Thần Thiếu Hoành đã đến đây.
Nhìn thấy hai chúng ta, hắn ôm trán: “Thư Dương, thả Mao Mao ra!” Ta quay đầu lại nhìn thấy Thượng Thần Thiếu Hoành, bèn nhắm mắt lại và khóc!
Oa oa oa oa...
Người tên Thư Dương nhanh chóng đặt ta xuống đất, còn ta càng khóc to hơn.
"Sư phụ, là đây sao?" Thư Dương chỉ vào ta và hỏi Thượng Thần Thiếu Hoành.
Thượng Thần Thiếu Hoành tiến lên ôm lấy ta: "Đây là tiểu Phượng Hoàng ở Phượng tộc, tên là Mao Mao, vừa mới được vi sư thu làm đệ tử, cũng chính là tiểu sư muội của ngươi!"
"Tiểu… tiểu sư muội? Con gà xấu như vậy?" Thư Dương lớn tiếng kêu lên.
Ta được Thượng Thần Thiếu Hoành ôm vào lòng, ta đã khóc nhỏ hơn vừa nãy rồi, nhưng sau khi nghe thấy hắn ta nói, và vì ta vừa rời khỏi gia đình còn đang đói, nên lần này làm thế nào thì ta cũng không thể ngừng khóc được.
Hai người này vội vàng cố gắng an ủi ta, nhưng tiếc là không có tác dụng.
“Sư phụ, người mau khiến cho con gà này ngậm miệng lại đi, con bị tiếng ồn này làm cho đau đầu quá!” Thư Dương không ngừng vòng quanh ta.
"Đây là sư muội của ngươi, là Phượng Hoàng, ngươi không thể gọi nàng như vậy! Nhanh tìm biện pháp đi!" Thượng Thần Thiếu Hoành chân tay luống cuống ôm lấy ta.
Đi lòng vòng một hồi, Thư Dương vỗ tay một cái: “Có rồi!” Hắn đón lấy ta từ trong tay Thượng Thần Thiếu Hoành: “Tiểu Phượng Hoàng, ta vừa thấy muội nhìn chằm chằm vào con cá trong sông, có phải đói bụng rồi không?”
Ngay lập tức ta ngừng khóc và gật đầu...
Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần biết nguyên nhân là được, đói bụng cũng dễ xử lý!
Họ chưa kịp làm gì thì ta đã lên tiếng: “Hắn mắng ta là gà, phải xin lỗi!” Giọng nói non nớt của một đứa trẻ, tỏ vẻ tức giận, cho dù có nói những lời hung dữ cũng chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Thư Dương bất đắc dĩ gật đầu: "Rất xin lỗi, tiểu sư muội! Bây giờ tiểu sư huynh sẽ dẫn muội đi tìm đồ ăn ngon, có được không?"
Nhưng Thượng Thần Thiếu Hoành đã ngăn hắn ta lại, "Mao Mao, bây giờ con có thể nói được rồi?"
Sau khi được Thần Thượng Thần Thiếu Hoành nhắc nhở, ta nhận ra rằng mình đã có thể nói được, hơn nữa mồm miệng lanh lợi, không hề thấy mới lạ chút nào.