Chương 42: Kích động

Kiếp trước ở trong viện, nàng cũng từng không ít lần giành xe lăn với người khác.

Nếu Tống Cảnh Thần có thứ này, chẳng phải hắn sẽ có thể tự mình ra ngoài, không cần cả ngày ở trên giường sao.

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Dịch Giai vì kích động mà đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên lấp lánh.

Thấy vẻ mặt tò mò của Tống Cảnh Thần, nàng lập tức giải thích cho hắn, hai tay còn không ngừng minh họa hình dạng xe lăn cho hắn xem.

"...Hình dạng đại khái giống như một cái ghế có hai bánh xe." Cuối cùng thêm một câu ví dụ mà nàng cho rằng dễ hiểu nhất cho hắn.

Nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhìn Tống Cảnh Thần một chút, phát hiện trên mặt hắn tất cả đều là vẻ mờ mịt.

Thẩm Dịch Giai: "..."

Yên lặng cúi đầu vò đầu bứt tóc, rất bực bội, năng lực miêu tả của nàng kém như vậy sao?

Khóe miệng Tống Cảnh Thần hơi nhếch lên một chút, rất nhanh lại hạ xuống.

Ho khan một tiếng nói: "Giúp ta lấy bút, mực và giấy tới đây."

"Ừm!" Thẩm Dịch Giai bĩu môi.

Nàng thầm nghĩ Tống Cảnh Thần sẽ rất ngạc nhiên khi nàng làm xong nó.

Dù sao thì nàng cũng sẽ làm!

Tống Cảnh Thần cũng không giải thích, chỉ nhìn Thẩm Dịch Giai dời cái bàn để bút, mực, giấy, nghiên đến đầu giường.

Hắn đang định cầm thỏi mực lên mài, nghĩ đến cái gì, dừng một chút nói: "Không phải trước đó nàng nói muốn tập viết chữ sao, bắt đầu từ mài mực đi!"

Thẩm Dịch Giai: "..."

Đột nhiên nàng rất muốn tự đánh mình vì khi ấy đã nói lời này.

Mở to mắt, vỗ đầu nói: "Chàng còn chưa ăn sáng, ta đi hâm nóng lại cho chàng. Chờ chàng ăn xong chúng ta lại học."

Nói xong liền chạy ra ngoài, âm thầm nghĩ lát nữa sẽ để Hạo ca bưng tới.

Nàng thật sự là một tiểu quỷ.

Nhìn bóng lưng Thẩm Dịch Giai chạy đi, Tống Cảnh Thần không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Trên đường, mỗi lần dạy chữ nàng đều có thể ngủ, Tống Cảnh Thần cũng biết nàng ghét luyện chữ đến mức nào.

Hắn không nhanh không chậm cầm thỏi mực lên mài.

Hơi suy tư, hắn cầm bút lên vẽ phác thảo trên giấy.

Ở phòng bếp, Lý thị đã hâm nóng cháo xong.

Tròng mắt Thẩm Dịch Giai xoay chuyển, chạy tới trước chỗ Lý thị mở miệng nói: "Mẹ, hôm qua trên đường tới đây, con thấy bên này có một con sông, con dẫn Hạo ca và Hoan tỷ đi xem dưới đó có cá không, bắt mấy con trở về làm đồ ăn trưa nha."

Lý thị nhìn cái khay trên tay mình vừa mới bưng ra, chần chờ hỏi: "Có nguy hiểm gì không?"

"Không có đâu, có con ở đây, với lại con không để hai đứa bọn chúng xuống sông đâu." Nói xong Thẩm Dịch Giai chớp chớp mắt vài cái.

"Mẹ, chúng con muốn đi. Chúng con nhất định ngoan ngoãn nghe lời đại tẩu không chạy lung tung!" Hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện đồng loạt cam đoan.

Chủ yếu là trong lòng chúng cũng muốn đi chơi!

"Vậy mấy đứa cẩn thận một chút!" Lý thị bất đắc dĩ đồng ý, nói xong tự mình bưng cháo đến phòng Tống Cảnh Thần.

Thẩm Dịch Giai nhẹ nhàng thở ra.

"Đại tẩu, dưới sông thật sự có cá sao?"

Trước kia ở Kinh thành, trong đại trạch nhà cao cửa rộng, đừng nói Hoan tỷ chỉ là một tiểu cô nương, ngay cả Hạo ca cũng chưa từng thấy người khác trực tiếp bắt cá.

Cậu không khỏi tò mò hỏi.

"Đương nhiên có! Một hồi ta bắt thêm hai con cho các ngươi." Thẩm Dịch Giai không chút suy nghĩ đã cam đoan.

Một lớn hai nhỏ tay trong tay đi về phía con sông mà Thẩm Dịch Giai đã nói.

Chỗ bọn họ đang ở cách đây cũng không xa, ra ngoài là có thể thấy, đại khái không đến nửa khắc đồng hồ.

Lúc này tất cả mọi người đều bận rộn ngoài đồng, tuy rằng chỗ bọn họ ở vắng vẻ nhưng dọc theo đường đi cũng không tránh khỏi gặp phải mấy thôn dân.

Nhìn thấy ba người Thẩm Dịch Giai, ai cũng không thể ngừng tò mò liếc nhìn. Sau đó lại ghét bỏ cúi đầu tiếp tục làm việc.

Phảng phất giống như ba người Thẩm Dịch Giai là thứ xui xẻo gì đó.

Hai đứa nhỏ đã trải qua chuyện của nhà họ Tống, mới đầu còn bị mọi người nhìn đến xấu hổ cúi đầu. Sau đó nhìn đại tẩu nhà mình nhàn nhã tự tại như người không có việc gì, chúng cũng ngẩng đầu lên.

Khóe miệng Thẩm Dịch Giai nhếch lên, thế mới đúng chứ.

Ba người đi tới bờ sông, phát hiện nơi đó đã có hai người khác.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Đại Pro

Beta: Minh Nhi