Nghĩ lại những năm qua phụ mẫu, ca ca cùng các tẩu tẩu đã bao dung với mình như thế nào, trong lòng hắn chỉ thấy áy náy.
Lâm bà tử gật đầu liên tục, giọng nghẹn ngào nức nở: "Được, được, chỉ cần con suy nghĩ được là được."
Lúc này, tiếng bước chân của cô bé nhỏ đã đến chỗ Lâm Giang, cô bé vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa lẩm bẩm nói: "Tiểu thúc, đào thuốc có kiếm được tiền không?"
Lâm Giang buồn cười, ngước lên nhìn thấy cô cháu gái đang mở to mắt: "Được chứ. Hiệu thuốc trong thị trấn thu thập dược liệu, các dược liệu khác nhau tùy theo giá trị mà có giá khác nhau. Cho dù một số dược liệu không được trên thị trấn chấp nhận, trong huyện vẫn còn có hiệu thuốc lớn sẽ thu mua. Nếu có dược liệu tốt có thể trực tiếp bán cho đại hộ nhân gia, giá cả sẽ cao hơn ở hiệu thuốc.”
Hắn trả lời các câu hỏi một cách kỹ lưỡng cẩn thận, không ngần ngại chỉ vì đứa bé còn nhỏ.
Khi Bách Tương nghe được câu trả lời, đôi mắt vốn đã đen của cô bé lại càng sáng lên, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét vui vẻ.
Các loại thảo mộc có thể được bán để lấy tiền.
Cô bé có thuốc thảo dược! Cô bé có thể "sản sinh ra"! Khỏi phải bàn cãi, tất cả đều là loại thảo dược có giá trị ngàn vàng!
Nhanh chóng nuốt xuống thứ trong miệng, Bách Tương đứng thẳng người, mạnh mẽ nói: "Tiểu thúc, khi nào thúc bán thuốc thảo dược có thể gọi cho con, con sẽ bán cùng thúc!"
"Được rồi, đợi đến lúc đó thúc sẽ gọi con."
Lâm Giang không có coi trọng câu nói này, chỉ nghĩ rằng Bách Tương muốn tham gia vui vẻ, thế nên tùy ý đồng ý khi có dược thảo bán, hắn chỉ mang theo Bách Tương đi hiệu thuốc, để bảo bối gặp mặt người dân trên thị trấn náo nhiệt.
Lời nói của đứa bé thật buồn cười, các nàng cũng bật cười khi không khí trong bếp tràn ngập niềm vui, đột nhiên từ trong đại sảnh vang lên tiếng hét thảm thiết của một người đàn ông.
Trong bếp yên tĩnh một lát, tiếng cười càng vang lên.
"Là Nhị Hà, nhất định chàng ấy phụ thân đánh!" Trương Thúy Nga cười to nhất. Người đàn ông sau khi bị đánh không hề cảm thấy đau khổ chút nào.
Lý Tố Lan không khỏi cười trêu chọc: "Sao lại cười như vậy? Là ai đêm đó khóc đến không thở nổi, muốn lao ra giúp Nhị Hà chiến đấu vậy?"
“Chậc, sao tỷ không kể đến chuyện mình mang theo một con dao làm bếp đi? Lúc chúng ta đối trận với bọn sơn phỉ, phụ thân đang ở trong nhà tam nãi gia, trong lòng khó chịu cũng không dám phát giận trước mặt thân nên mới nín nhịn khó chịu. Hiện tại cứ để yên thôi, cho phụ thân được hả giận!”
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mọi người có cho rằng gần đây tinh thần phụ thân tốt hơn rất nhiều không, có thể khiến đánh thành ra như vậy!"
Tiếng cười lại vang lên, giọng mọi người trò chuyện khiến bầu không khí trở nên yên bình, thỉnh thoảng những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ phòng chính khiến trong nhà càng thêm náo nhiệt.
Cả buổi sáng Bách Tương được hai ca ca cho ăn rất nhiều, bụng no tròn. Lúc này cô bé di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi cạnh a nãi với và mẫu thân, bàn tay nhỏ nâng má nhìn những người lớn cười vui vẻ.
Cùng lúc đó, Thụy Hoàng Cung cách xa ngàn dặm.
Thái giám và thị nữ ở ngoại điện Phượng Nghi Cung quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám thở.
Trong nội cung, hoàng đế vô cùng tức giận.
“Trẫm là cửu ngũ chí tôn, ngoại an trị quốc bình thiên hạ, lòng không thẹn với thiên địa tổ tông, cũng chẳng phụ lòng lê dân bách tính, tại sao hoàng nhi của trẫm lại phải chịu nghiệt báo thế này!"
"Tỉ mỉ xem bệnh lại một lần nữa cho trẫm! Chẩn đoán cho cẩn thận! Mau đi đến tàng thư xem các loại sách sổ! Bị bệnh ắt hẳn phải có nguyên nhân, không thể nào không tìm được lý do cả. Đúng là lũ người vô năng, tìm mấy năm rồi vẫn không tìm được chỗ mất chốt!
Một đám người vô dụng! Kém cỏi!"
Hồng Cảnh Đế mặc trường bào rồng sáng chói, khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận, đôi mắt đầy đau lòng xen lẫn lo lắng, hơi thở không ổn định do tức giận quá mức, ngực phập phồng dữ dội.