Ánh mắt Lâm Đại Sơn hơi động, cúi đầu đáp: "Bẩm đại nhân, thảo dân cũng rất sợ hãi! Nhà họ của thảo dân cũng chỉ là một nhà bình thường, không có thuốc giải khói thuốc nào. Khi đó, ta không còn cách nào khác mới đành phải dùng khói thuốc này. Không chỉ bọn cướp mà cả hai đều ngất xỉu, lúc đó bọn thảo dân làm vậy cũng chỉ mong dân làng nhanh chóng chạy tới giúp đỡ.”
Lâm Nhị Hà theo sát nói: "Không dám lừa dối đại nhân. Khi đó thảo dân và đại ngất xỉu trong sân, rất nhiều thôn dân đều nhìn thấy."
Lời này vừa nói ra, dân làng ở cổng sân không nhịn được nữa, lớn tiếng hét lên: “Thưa đại nhân, thảo dân là Lý Phú Quý, có thể làm chứng cho huynh đệ nhà họ Lâm. Lúc đó thảo dân chạy tới đầu tiên, chính mắt thảo dân nhìn thấy lão đại lão nhị của nhà họ Lâm đang nằm ở mái hiên nhà bếp!”
"Đại nhân, thảo dân tên Vương Nhị Ngưu, cũng có thể đứng ra làm chứng! Khi ấy thím Lâm với hai tức phụ còn tưởng Đại Sơn, Nhị Hà bị đầu độc chết, bọn họ đều khóc đến không nói nên lời!"
"Đại nhân minh giám! Mọi người đều đã nhìn thấy! Lúc đầu thảo dân không biết rõ tình hình còn thấy khó hiểu, thảo dân lớn lên chung với huynh đệ nhà họ Lâm, không biết từ lúc nào mà hai người bọn họ lại có thể lấy ra bản lĩnh lớn đến vậy mà địch được hai mươi tên sơn phải. Hiện tại mới biết, hóa ra là dùng khói mê! Chuyện này có thể hiểu được!”
“Không chỉ có như vậy, trong lòng thảo dân cũng lén lút tự nhủ không biết huynh đệ nhà họ Lâm bắt được bọn sơn phỉ như thế nào. Mãi đến lúc giúp trói người, thảo dân lại không nhìn thấy trên người bọn sơn tặc có vết thương do đánh nhau, lúc này lại càng kỳ lạ hơn! Không nghĩ tới bên trong còn có nội tình này! Đại Sơn, Nhị Hà, làm tốt lắm!”
Nghe những lời kết luận của dân làng, sự nghi ngờ trong mắt bổ khoái biến mất, cuối cùng ông mới lấy số tiền thưởng mang theo bên mình ra: “Như vậy chuyện chỗ này coi như xong rồi, nếu nha môn đã treo giải thưởng lên thì đương nhiên nói lời giữ lời. Hơn hai mươi sơn phỉ, phân nửa tiền thưởng đây.”
Sau khi đưa tiền cho Lâm Đại Sơn, bổ khoái xua tay ra lệnh cho các nha dịch đi cùng: "Đem những tên sơn phỉ này về, nhốt vào trong đại lao chờ trấn thủ đại nhân xử lý! Còn nữa, đại nhân cũng có giao phó, phần còn lại nha môn sẽ dốc toàn lực nhanh chóng tiêu diệt thặng dư sơn phỉ trên núi Thần Nữ, để dân chúng an tâm ăn tết!”
Trong lẫn ngoài sân im lặng một lúc, sau đó tiếng hò reo bay vυ"t lên trời.
Giữa những tiếng kêu “đại nhân anh minh”, dân thôn Ngọc Khê tiễn bộ khoái cùng nha sai đii.
Sân nhà họ Lâm lại trở nên yên tĩnh.
Cả nhà trở về phòng chính, ngồi quanh đống lửa, Lâm Đại Sơn đưa số bạc mới lấy được cho Lâm bà tử: “Mẫu thân, mười lăm lạng lận đấy!”
Lượng bạc nặng nề thực sự đã rơi vào lòng bàn tay, Lâm bà tử còn chưa kịp nói, quầng mắt đã đỏ bừng.
Mười lăm lạng trong mắt người nghèo là một số tiền lớn, có thể dễ dàng giải quyết hoàn cảnh khó khăn hiện tại của gia đình.
Nhưng con trai bà đã chiến đấu bằng cả mạng sống để giành lấy nó, bà cảm thấy việc nắm giữ nó thật nặng nề, phỏng cả tay.
Chớp mắt những giọt nước mắt, Lâm bà tử thu hồi suy nghĩ, ngước nhìn ba đứa con trai đang ngồi đối diện nhau nhếch miệng cười: “Cái khác không nói, khói mê là chuyện gì đây?”
Ba huynh đệ đang cười ngây ngô nhìn nhau, lập tức trở nên buồn cười.
Lâm Đại Sơn đẩy Lâm Giang nói: "Mẫu thân, để tam đệ nói đi, chủ ý này do đệ ấy đề ra, con và nhị đệ chỉ phối hợp thôi."
Nói đến chủ đề này, ánh mắt của tất cả phụ nữ nhà họ Lâm đều hướng về phía Lâm Giang, chờ đợi hắn trả lời câu hỏi của họ.
Dân làng có thể không biết chuyện gì đang xảy ra, dễ dàng bị đánh lừa bởi những gì họ chứng kiến. Nhưng các nàng vẫn có chút suy nghĩ về những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, ít nhất là bọn họ không đốt đuốc để xua khói.