Chương 15

Đột nhiên nghe được tin tức, mọi người trong nhà họ Lâm nhất thời không nói nên lời.

Lòng chợt thấy lạnh buốt.

Bọn cướp cách đó năm dặm ở phía bắc ngọn núi. Người dân sống ở khu vực xung quanh sống với cái đầu treo ở cổ, điều duy nhất họ hy vọng là nha môn sẽ đối phó với bọn cướp càng sớm càng tốt để cuộc sống của họ có thể bình yên trở lại.

Nhưng bây giờ, nha môn lại không đáng tin cậy.

Ngọn lửa gào thét, thiêu đốt nhưng hơi ấm mà nó tỏa ra cũng không thể xua tan đi sự lạnh giá trong lòng mọi người.

Sau khi Lý bà tử đi được một lúc, Lâm bà tử mới tỉnh táo lại và nói: “Có trọng thưởng ắt hẳn sẽ có người dũng cảm, về sau nhất định sẽ có không ít người nhắm tới ba mươi lượng bạc đó, không biết sẽ lại mất bao nhiêu mạng người, có thể về sau càng loạn… Tố Lan, Thúy Nga, chờ Đại Sơn với Nhị Hà trở về, mấy ngày tới đừng cho chúng nó ra ngoài làm việc nữa. Bảo chúng trông nom nhà cửa, xây dựng tường lũy cao, phía sau cửa với góc tường thì bổ củi với gỗ chất lên.”

Nghe vậy, hai người phụ nữ trẻ đều sửng sốt, cảm giác được tình thế nghiêm trọng: "Mẫu thân?"

Đầu óc Lâm Giang quay cuồng nhanh chóng, hắn đã nghĩ ra mấu chốt: “Ba mươi lạng bạc, đủ cho một gia đình bình thường tiêu tốn nửa đời người. Với số tiền này, các trai tráng trong mỗi thôn có lẽ sẽ tập hợp lại để gϊếŧ bọn cướp, khi đó bọn cướp nhất định sẽ tìm chỗ vừa có thể lẩn trốn. Nơi ẩn náu tốt nhất là núi Thần Nữ, vừa hay gia đình chúng ta lại ở dưới chân núi Thần Nữ. Khi bọn cướp muốn ăn trộm lương thực trên đường trốn thoát,. gia đình chúng ta sẽ gánh chịu hậu quả!"

Hắn nói xong, sắc mặt của các người phụ nữ trẻ đều tái nhợt.

Lâm bà tử mím môi, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Còn nữa, con nhớ nhìn chằm chằm vào bọn lão đại lão nhị đấy, nếu có gì bất thường nhớ nói cho ta biết. Nếu chúng nó dám tham gia náo nhiệt, ta sẽ đánh gãy chân chúng nó trước, coi như cứu lại được cái mạng!”

Mí mắt Lâm Giang giật giật: “…”

Lý Tố Lan cùng Trương Thúy Nga đều giống nhau: "..."

Không ai hiểu con bằng mẫu thân.

Với hoàn cảnh hiện tại của gia đình, việc lão đại tham gia vào nhóm trấn áp bọn cướp để kiếm tiền là điều thực sự có thể xảy ra.

Mặt khác, Lâm bà tử rất chắc chắn rằng lão đại lão nhị sẽ thực sự làm điều đó với nhau. Cho dù có thể kiếm được một ít chân muỗi với giá ba mươi lạng bạc, họ cũng có thể xoa dịu hoàn cảnh của gia đình, do đó hai người chắc chắn sẽ hưởng ứng nhiệt tình.

Nghĩ đến đây, bà chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức. Giờ đây gia đình bà không thể chịu nổi bất cứ cơn mưa gió nào nữa.

Bách Tương đang ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của thúc thúc mình, mím môi khi nhìn thấy gương mặt những người lớn đều trông rất xấu xí.

Cô bé có chút không vui.

Chuyện này đã xảy ra nhiều lần. Cô bé không thích nhìn thấy bà nội cau mày cảm thấy thoải mái nhất khi họ cười, nói chuyện và nhìn cô bé.

Tất cả đều do bọn cướp gây ra.

"A nãi, mẫu thân, thẩm thẩm, tiểu thúc, bọn cướp ở đâu?" Bách Tương cau mày với vẻ mặt nghiêm túc: "Bách Tương có thể chiến đấu với bọn cướp."

Đánh được tên cướp thì a nãi và mẫu thân sẽ vui lắm phải không?

“Con bé này không được nói bậy.” Lâm bà tử ôm cháu gái xoa đầu nhỏ, coi nó như một đứa trẻ con: “Bọn cướp sao có thể dễ dàng đánh như con nói được nói? Bọn côn đồ đó rất hung ác, nhưng dù có chuyện gì xảy ra vậy, a nãi cũng sẽ tìm cách bảo vệ con."

"..." Nói sự thật thì không ai tin, Bách Tương lại không hề tức giận, cong mắt cười ngọt ngào với a nãi.

Nhiều người trước đây không tin lời cô bé nói, cuối cùng đã khóc lóc đến chảy nước mũi.

Nhưng a nãi thì khác, cô bé rất thích a nãi, sẽ không để a nãi khóc.

...

Lâm Đại Sơn trở về từ thị trấn vào buổi tối, mang đến những tin tức chính xác hơn về bọn cướp.