"Tống Kế Tổ dám cùng ba người Triệu gia âm mưu sát hại tôi, tôi còn có gì không dám?" Tống Tam Thuận giương mắt nhìn cha mình.
Còn nhớ hồi tôi còn nhỏ, khi nương thân còn sống, cha thường đánh đập nương, cũng đánh cả anh và đại ca. Khi sáu tuổi, nương bị cha đánh nặng đến nỗi bà không thể rời giường trong vòng nửa năm, không lâu sau thì qua đời, để lại hai huynh đệ bọn họ.
Nương thân đáng thương của anh, ngày ngày bận rộn việc đồng áng, chưa bao giờ có được một ngày tốt lành, cuối cùng lại bị cha đánh chết ngay trước mặt mình.
Anh cùng ca ca không hiểu, cũng từng nói chuyện riêng với nhau, nhưng bọn anh quá nhỏ, cũng không thể lý giải những quanh co khúc khuỷu bên trong.
Cho đến hôm nay, có thôn dân nói Tống Kế Tổ là chính là con riêng của phụ thân, anh bỗng ngộ ra.
Thì ra không phải bản thân làm không đủ tốt, mới khiến phụ thân ghét bỏ, thật ra cho dù anh có làm gì, đều sẽ không chiếm được hảo cảm của cha.
Nếu đã như vậy, tại sao anh phải làm một người con ngoan luôn cẩn thận làm hài lòng cha chứ? Tình yêu của người cha đó, là thứ mà anh sẽ không thể có được.
Bất hiếu thì bất hiếu, chỉ cần trong lòng không có quỷ, thì không cần quan tâm người khác bàn tán gì.
Tống Bát Tề vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm con trai, một lúc sau mới nói: "Tống Tam Thuận, ngươi đừng hối hận!"
"Nhi tử không có gì phải hối hận." Tống Tam Thuận bình tĩnh nhìn cha mình.
Thời khắc này, Tống Tam Thuận đột nhiên cảm thấy bản thân trước kia thật buồn cười.
Để không làm cha tức giận, anh cẩn thận nơm nớp lo sợ sống qua ngày, cố gắng hết sức để trở thành một đứa con hiếu thảo. Dù biết kế mẫu đối xử ác nghiệt với thê tử và cháu gái, anh cũng đều chịu đựng, chỉ để tránh làm cha khó xử.
*kế mẫu = mẹ kế.
Nhưng một khi suy nghĩ thay đổi, nhìn lại trông bản thân chỉ như một trò đùa.
Chẳng trách kế tỷ* của anh coi thường anh, chẳng trách mấy đứa con của Tống Kế Tổ không tôn trọng anh. Hóa ra đều là do trong mắt họ anh quá yếu đuối, giống như một kẻ bất lực.
*Kế tỷ = chị kế.
Nhẫn nhịn chịu đựng để đổi lấy cái danh bất lực yếu đuối, Tống Tam Thuận cảm thấy bản thân không oan.
Bây giờ, anh không muốn nhận nhịn nữa, không muốn làm khổ bản thân và thê tử.
"Được lắm! Từ nay về sau ngươi đi qua đường Dương Quan, bọn ta đi cầu Độc Mốc!" Tống Bát Tề chỉ vào Tống Tam Thuận nói: "Cho dù các ngươi có đói chết, cũng đừng đến cửa nhà ta xin ăn!"
Tống Tam Thuận: "Cha yên tâm, cho dù con trai con đói chết, cũng sẽ tránh xa nhà của cha."
“Tốt nhất nhớ lấy những gì mà ngươi nói hôm nay!” Tống Bát Tề phất tay áo bỏ đi.
Tống Tam Thuận nói: “Hy vọng cha cũng nhớ rõ cho.”
Tống Bát Tề âm thầm cắn răng, không quay đầu mà đi thẳng.
Tộc trưởng tức giận Tống Tam Thuận, chỉ vào anh mà quát: "Xem xem ngươi nói cái gì? Ngươi cùng nhà cha ngươi không có qua lại nữa sao? Những lời này là thốt ra từ miệng ngươi đấy à?”
“Nếu cháu không nói, cả đời này cháu sẽ không bao giờ có thể đứng thẳng người được.” Tống Tam Thuận nói. So với một trăm văn tiền thuốc men, thì không qua lại với bọn họ càng có lời hơn.
Từ đây về sau, bản thân có thể danh chính ngôn thuận mà không giúp nhà Tống Kế Tổ ra ruộng cày bừa, cuốc đất trồng lúa, cũng không xay gạo xay bột, đốn củi gánh nước cho nhà hắn.
Bản thân và thê tử làm tốt hai mẫu ruộng kia là được rồi, lúc rảnh rỗi có thể đi lên chợ với thê tử, làm chút gì đó buôn bán nhỏ tăng thêm thu nhập cho gia đình.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không bỏ qua cho Tống Kế Tổ, chỉ là bây giờ không phải lúc thích hợp để ra tay.
Tộc trưởng thở dài, ngồi xuống tiếp tục ăn sủi cảo.
Vốn dĩ, ông là muốn mang người đến thôn Triệu gia đem Tống Kế Tổ cùng họ Triệu đưa đến huyện nha, làm cho kia mấy người nếm thử tư vị của cơm trong ngục tù, kết quả Tống Bát Tề một mực khẳng định là mẫu thuẫn nhỏ giữa huynh đệ với nhau, không hề mưu hại đến tính mạng.
Có Tống bát tề can thiệp như vậy, đến Lí Chính cũng cảm thấy đây là chuyện của Tống gia, liền cho bọn họ trở về tự giải quyết, còn về cái người bị thương ở đầu kia, cũng chỉ có thể coi như hắn xui xẻo
Cho nên tộc trưởng muộn tạm thời đòi một chút lương thực hoặc tiền bạc bồi thường cho Tống Tam Thuận, cũng coi như cho anh cái công đạo, kết quả Tống Bát Tề một mực không muốn cho, còn bảo co trai ruột của mình đi bắt tay giảng hòa với đứa con riêng kia.
Haizz, Tam Thuận nói đúng, so với chanh chấp tiền thuốc men, không bằng cùng cả nhà Tống Bát Tề không qua lại gì nữa thì tốt hơn.
Mọi người ăn xong sủi cảo, lục đυ.c đi về nhà.
Lúc này trời đã tối, Ngô thị thu dọn xoong chảo bếp núc, đun nước cho trượng phu và cháu gái tắm rửa, rồi cho gà lôi trong sọt một ít nước và ngũ cốc.
Gà lôi rất khẩn trương, không ăn không uống, nằm co ro bất động trong tổ.
Ngô thị nhìn một lát, thấy vậy liền mặc kệ nó.
Tống Tam Thuận ngây ngốc nằm ở trên giường đất, tiểu Trường An thì ngồi ở bên cạnh nhắc mãi tám chữ thiên địa huyền hoàng vũ trụ hồng hoang.
Ban đêm, tiểu ngư ngư sẽ kiểm tra ngẫu nhiên, nếu bé không thể ghi nhớ hoặc không nhận ra các chữ, tiểu ngư ngư sẽ biến ra một cây thước và đánh vào môn bé, rất đáng sợ.
Trường An sờ sờ cái mông nhỏ của mình, căng thẳng không dám nhắm mắt, sợ lỡ như mà không cẩn thận ngủ mất sẽ mơ thấy tiểu ngư ngư.
Bình thường bé luôn muốn mơ thấy tiểu ngư ngư để cùng nhau chơi đùa, nhưng bây giờ bé không muốn mơ nữa.
“Đi ngủ nào.” Ngô thị lau mặt rửa chân cho cháu gái, đem bé nhét vào ổ chăn, nhẹ giọng nói: “Ngày mai dậy sớm một chút, thẩm thẩm đưa cháu đi đào cây tề thái.”
Rau dại hôm qua đào về hôm nay đều đã dùng hết, nếu còn không đi đào thêm, trong nhà sẽ không có đồ ăn.
Trường An gật đầu, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát liền chìm vào mộng đẹp.
Ngô thị thấy Trường An đã ngủ, lúc này mới nói với trượng phu: “Hôm nay may mà có Trường An, nếu không phải con bé vẫn luôn túm ta đi tìm chàng......”
Nàng không dám nghĩ đến tình cảnh đó.
Nếu bản thân không kịp thời đuổi tới, không dùng cục đá đập trúng một người, trượng phu có thể sống sót hay không cũng khó nói.
Tống Tam Thuận hít một hơi thật sâu, chậm rãi kể lại toàn bộ chuyện trên núi.
"Tống Kế Tổ cố ý lừa ta vào sau núi, hắn âm mưu đánh lén hai lần từ phía sau, nhưng ta đều trốn được. Sau đó, Triệu Toàn gọi thêm một người khác, ba người đó liền bao vây ta.”
Tống Tam Thuận tưởng tượng đến biểu tình đắc ý lúc ấy của Tống Kế Tổ, nắm chặt tay.
Ba người người tính toán rất rõ ràng, muốn gϊếŧ chết anh ở trên núi, sau đó chôn ngay tại chỗ, đáng buồn chính là, cha mình thế nhưng cũng có tham gia.
Ngô thị cầm lấy tay trượng phu, thấp giọng trấn an: “Tam thuận chàng đừng sợ, cùng lắm thì chúng ta đem bán hai mẫu đất kia đi, đến thôn Kháo Sơn sinh sống.”
Tống Tam Thuận lắc đầu: “Không cần, ta không sợ bọn họ.”
Bản thân cùng lắm là cá chết lưới rách với bọn họ, nhưng thê tử và cháu gái vô tội, anh không muốn bọn họ vì mình mà chết.
“Lần trước lão yêu bà kia bảo nàng đi gánh nước lúc trời tối, chắc chắn là không có ý tốt, Tú Anh, lần sau nàng nhất định để ý đến hành động của đám người đó, một khi phát hiện không đúng liền lập tức đánh trả, không cần lo lắng làm ai bị thương.”
Dừng lại một chút, Tống Tam Thuận lại nói: "Ngày mai khi ra ngoài hái rau rừng, thì gọi Tiền Tẩu đi cùng, thêm một người cũng thêm một phần lực.”
“Ừ, ta biết rồi.” Ngô thị vỗ nhẹ tay trượng phu, đứng dậy thổi tắt đèn dầu.
Tắt đèn, nằm xuống bên người trượng phu, Ngô thị nhẹ giọng nói: “Nói ra cũng kỳ lạ, ngày đó bà ta tới kêu ta đi gánh nước, cũng là tiểu Trường An liều mạng ngăn cản không cho đi, lúc sau vẫn là hai phu thê Tiền tẩu giúp ta đi gánh, sau khi trở về còn nói nhà bà ta căn bản không thiếu nước.”
Tống Tam Thuận nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Sẽ ra sao nếu ngày hôm đó thê tử của anh đi lấy nước?
Cái giếng ngoài thôn rất sâu, nếu rơi xuống sẽ thì chắc chắn sẽ không lên được.
Chẳng lẽ lão yêu bà kia muốn hại thê tử rơi xuống giếng?
Mẫu tử hắn ta hãm hại một hai lần không thành, có lẽ sẽ còn có lần thứ ba thứ tư.
Tống Tam Thuận càng nghĩ càng sợ.
“Tú Anh, chúng ta lấy khối vàng kia ra đi đổi đi.” Tống Tam Thuận nói.
Tim Ngô thị đập thình thịch: “Chàng muốn làm gì?”
____ ____ ____