Chương 20: Tìm cha

“Người đang nó gì vậy?”

Tống Tam Thuận lập tức đứng dậy, ôm Trường An vào lòng, trầm mặt nói: "Trường An mới bao lớn? Sao có thể xúi Thừa Nghiệp được?”

“Đúng thế, Trường An đến cả một câu cũng nói không hoàn chỉnh được, làm sao xúi Thừa Nghiệp đây?” Ngô thị cũng nhanh chóng đi qua, đứng bên cạnh chồng, ngăn cản mẹ kế chồng.

Bà Triệu thấy bộ dạng bảo vệ con nhóc đó của hai người, bà ta giậm chân giận dữ, chửi: “Lão thân đây mà nói dối thì chết không tử tế! Tiểu súc sinh này chính là sao chổi nghìn năm, đã khắc chết cha nó rồi đấy, bây giờ lại muốn khắc chết cả nhà chúng ta! Tống Tam Thuận, nếu ngươi còn tiếp tục bảo vệ nó, thì đừng trách lão thân trở mặt vô tình!”

Nói rồi liền giơ tay đánh về phía Trường An.

Ngô thị đẩy bà ta ra, tức giận nói: "Nương! ăn thì có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy, cái gì mà Trường An khác cha? Là ai nói lung tung như vậy?”

Phàm là bỏ mạng trong quân ngũ, ở huyện sẽ công bố văn thư xuống dưới, còn sẽ phát cho một ít tiền an ủi nữa.

Tiền an ủi cũng không thể phát tùy tiện, cần phải có thôn trưởng dẫn theo chủ hộ hoặc người thân đến huyện môn xác minh thân phận thì mới được nhận.

Đến cả tộc trưởng và thôn trưởng cũng không biết, lão bà này thế mà lại nói nhảm như vậy.

Bà Triệu tức giận, không chút do dự nói: “Đây là Hi Nguyệt tự nói! Nhị lão chính là bị Trường An khắc chết, không tin thì cứ chờ đi, không đến tháng tư, thi thể của nó sẽ được đưa về nhà thôi.”

“Cái gì??” Tống Tam Thuận kinh hãi: “Làm sao Hi Nguyệt biết?

Bà Triệu: ........

Không xong! Bà ta chỉ để ý chứng minh điều mình nói mà quên mất, đem chuyện của cháu gái nói ra.

Nhưng lúc này, bà Triệu không còn cách nào khác, đành phải tìm cách lấp liếʍ đi: “Nó nằm mơ thấy! Hi Nguyệt nhà ta là Tử Vi tinh chuyển thế, nó mơ thấy gì đều sẽ linh nghiệm!”

Trường An nghe thấy tổ mẫu nói, trong lòng bỗng nhiên rất buồn, khóc nức nở: “Cha cha! Hhuhuhu. Tìm, tìm cha.”

Tống Tam Thuận hai mắt đỏ hoe, vội vàng dỗ dành: “Đừng khóc, đều là nói nhảm thôi, cha của Trường An vẫn tốt, đừng khóc nữa nhé.”

Trường An khóc tức tưởi, nước mắt không ngừng rơi.

“Còn không biết xấu hổ mà khóc? Cái thứ súc sinh khắc thân!” bà Triệu vẫn còn mắng.

“Câm miệng!” Tống Tam Thuận mắng mẹ kế, giao Trường An cho vợ rồi cầm lấy cánh tay của mẹ kế, kéo bà ta ra khỏi cửa, quát lên: "Cút xa chút! Sau này không được phép đến nhà ta!”

Mắt anh đỏ hoe, môi run run, tay nắm chặt lại, nếu không phải đang cố gắng khắc chế, thì đã muốn đấm cho bà ta một quyền rồi.

Bà Triệu giật mình: “Ngươi, ngươi phát điên cái gì?”

Bà ta biết bản thân hiện tại không thể lại kích động đứa con kế này, liền về phía sau vài bước, tức giận nói: “Ngươi thế mà lại dám đuổi đi ta? Được lắm! Ngươi, ngươi thế mà dám bất kính với trưởng bối, bây giờ ta sẽ đi nói cho cha ngươi.”

Nói xong bà ta xoay người bước đi.

Tống Tam Thuận nhắm mắt lại thở hắt ra, đóng cửa sân lại rồi quay trở vào trong nhà.

Bé con đang được vợ ôm trong lòng khóc nấc lên, liều mạng nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống, miệng lẩm bẩm: “Ngủ, ngủ đi, nói, nói với cá, cứu, cứu cha.”

Ngô thị không hiểu Trường An đang nói gì, tưởng bé muốn ngủ nên nhẹ nhàng dỗ cô: "Trường An, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Chờ khi cháu ngủ dậy, thâm thẩm nấu trà trứng cho cháu."

Trường An gật đầu, nhưng nước mặt lại không sao kìm lại được.

Ngô thị thấy cảnh này không khỏi rơi nước mắt.

Trường An nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lần này bé thực sự lại mơ thấy cá vàng nhỏ.

Bé bò đến mép hồ, nước mắt rơi xuống làn nước trong vắt, bé kêu lên: “Cá cá ra đây, Trường An không muốn cha chết, Trường An muốn cứu cha.”

Nhưng hôm nay cá nhỏ cứ ở mãi dưới đáy dường như đang ngủ, không ngoi lên nói chuyện với bé.

Trường An khóc một lúc lâu rồi, nằm xuống bên hồ ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Trong con mê man, bé dường như đang lơ lửng trên không, vậy mà có thể nhìn thấy cảnh tượng trên mặt đất.

Chỉ nhìn thấy ở bên dưới có rất nhiều người đang đánh nhau. Họ dùng nhiều loại vũ khí đâm nhau, mỗi lần họ đâm nhau, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Từng người từng người ngã xuống đất, có người bị gãy tay chân, có người không có đầu.

Trường An kinh hãi chứng kiến

tất cả những điều này, bất tri bất giác bay lơ lửng trên đầu một người rồi bất động.

Người đàn ông này có vóc dáng tương tự như thúc thúc, mặt và quần áo dính đầy máu.

Nhưng người đó rất dũng cảm, cầm cây kích* trong tay đâm vào đối thủ.

*Binh khí cổ.

Trường An cứ bồng bềnh lơ lửng trên đầu người đó không thể rời đi, nhìn người đó chém gϊếŧ cũng trong lòng cũng kinh hãi vạn phần.

Đột nhiên, có người dùng giáo đâm người đàn ông từ phía sau, Trường An sợ đến mức hét lên: "Cha ơi!"

Người đàn ông này dường như đã cảm nhận được điều đó, đột nhiên quay người sang một bên để tránh đòn tấn công từ phía sau, cây giáo kia liền đâm vào không khí.

Anh vung cây kích của mình đánh mạnh vào đầu kẻ đang tấn công từ phía sau, khiến hắn ta ngã xuống đất.

Chiến hữu bên cạnh đi đến, một đao chặt đầu kẻ đó xuống, rồi túm tóc ném đầu hắn đi....

Cảnh tượng đẫm máu khiến Trường An sợ hãi tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra, bé đã thấy thúc thúc đang lo lắng nhìn mình.

Bé chợt cảm thấy đôi mắt của người đàn ông trong giấc mơ rất giống với đôi mắt của thúc thúc.

Trường An mếu máo, đưa tay ôm lấy thúc thúc.

Tam Thuận ôm cháu gái nhỏ vào lòng thì thầm: "Trường An đừng sợ, sau này còn có thúc thúc thẩm thẩm mà."

Trường An nức nở, gật đầu, dùng cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ thúc thúc, tựa đầu vào vai anh.

Giấc mơ đó đáng sợ quá, chắc chắn trong đó có cha.

Lỡ như cha bị kẻ xấu chặt tay chặt đầu thì phải làm sao?

Có điều, tiểu châu châu rất lợi hại, nhất định sẽ có thể trị khỏi cho cha.

Nhưng làm sao mới đưa tiểu châu châu cho cha được?

Trường An đang suy nghĩ lung tung, trong lòng như bị thứ gì đó tóm lấy, cảm thấy rất khó chịu.

Không được, bé nhất định phải đi tìm cha, đưa tiểu châu châu cho cha.

Ôm suy nghĩ này trong đầu, Trường An nằm ở nhà hai ngày, nhưng không mơ thấy cá vàng nhỏ nữa.

Hôm nay, thúc và thẩm ra đồng trồng sắn dây, dặn Trường An ở nhà không được ra ngoài.

Trường An chớp mắt không nói gì, sau khi họ ra ngoài, lập tức đứng lên ghế, lấy ba cái màn thầu trong giỏ ra.

Lúc này, Cẩu Đản tới tìm bé chơi, nhìn thấy cô bé xách cái túi nhỏ mà thẩm thẩm làm cho, bỏ hai cái màn thầu vào trong, cái còn lại ôm vào trong lòng.

Cẩu Đản tò mò: “Muội lấy nhiều màn thầu như vậy làm gì?”

"Tìm, tìm cha." Trường An nhẹ giọng trả lời.

"Tìm cha? Muội có biết ông ấy ở đâu không?" Cẩu Đản hỏi.

Trường An cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quan, Quan Đạo."

Thúc thúc từng nói với bé, cha cùng nhiều người khác đều đi đến quan đạo rồi, chỉ cần bản thân thuận lợi đi đến quan đạo, nhất định sẽ tìm được cha.

Cẩu Đản gãi đầu, cảm thấy Trường An nói đúng.

Do dự một lát, cậu nói: “Vậy ta cùng muội đi tìm ông ấy.” cậu là đại ca, không thể để Trường An một mình đi đường dài được.

Trường An suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Thế là bé lại bước lên ghế, lấy hai chiếc màn thầu hấp đưa cho Cẩu Đản.

Mỗi lần thẩm thẩm đi chợ, đều sẽ mang theo hai chiếc màn thầu hấp để khỏi phải tốn tiền mua đồ ăn.

Trường An sờ sờ hai đồng tiền treo trên ngực.

Tiền này phải tiết kiệm.

____ ____ ____