Chương 1: Tuế Tuế đáng thương

Cuối xuân, khi vạn vật bừng tỉnh sau giấc ngủ đông.

Tuế Tuế đang kéo lê một cành cây dài, bước từng bước khó nhọc tiến về phía trước.

Cành cây ấy to như cánh tay của người trưởng thành, dài khoảng sáu, bảy thước, thậm chí còn dài hơn cả hai Tuế Tuế gộp lại.

Thân thể của Tuế Tuế gầy gò, sức lực lại nhỏ nhưng nàng vẫn cắn răng vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng kịp kéo cành cây về tới sân nhà nhỏ ở đầu thôn trước khi mặt trời mọc.

Vừa bước vào sân, còn chưa kịp thốt lên một tiếng "di mẫu", thì đã bị Điền Thúy Hoa, người vừa quét sân xong đang bực mình dùng cây chổi bẩn thỉu quất mạnh xuống đầu.

Cú đánh vừa nhanh vừa tàn nhẫn khiến Tuế Tuế bị văng về phía ổ gà bên cạnh, đầu đập mạnh vào bức tường đá, phát ra một tiếng "đông" đau đớn.

Cơn đau ập tới, trước mắt Tuế Tuế tối sầm lại, trong dạ dày cũng trào lên cảm giác buồn nôn, nhưng Tuế Tuế cắn răng, nhắc nhở mình không được khóc.

Bởi vì nếu không khóc, di mẫu sẽ chỉ mắng chửi mà không nổi giận, cũng bị ăn đánh ít hơn.

Nhưng nếu khóc, di mẫu sẽ cảm thấy phiền phức và có thể đánh chết nàng ngay lập tức!

Thế nhưng, trước mắt càng ngày càng tối đen, đầu óc choáng váng, Tuế Tuế thậm chí không còn nghe rõ di mẫu đang mắng cái gì, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.

"...Sáng sớm tinh mơ, sân không quét, gà không cho ăn, nước không xách, nuôi ngươi để làm gì?"

"Mẫu thân ngươi là đồ hư hỏng. Ngươi cũng giống nàng. Hừ, chẳng làm được việc gì ra hồn, chỉ biết ra ngoài câu dẫn nam nhân! Chẳng lẽ kiếp trước ta đào mộ tổ tiên Trần gia các người hay sao? Ông trời ơi, ông có cần hành hạ ta như thế không?”

...

Điền Thúy Hoa vừa mắng vừa giơ cây chổi bẩn lên, quất mạnh vào thân thể nhỏ bé của Tuế Tuế.

Về phần Tuế Tuế bị đánh ngất đi?

Điền Thúy Hoa chỉ nghĩ đang hôn mê mà thôi, không chết có gì mà phải bận tâm?

Hơn nữa, nếu chẳng may chết đi, cũng đỡ tốn lương thực!

Quần áo trên người Tuế Tuế mặc cực kỳ mỏng manh, chiếc quần vá chằng chịt chẳng còn chỗ nào lành lặn, để lộ ra những vết sẹo đan xen quanh mắt cá chân.

Lúc này, dù đầu óc choáng váng, nhưng Tuế Tuế vẫn còn ý thức.

Khi cây chổi vụt tới, cơ thể Tuế Tuế vẫn còn phản xạ co rúm lại theo bản năng.

Điền Thúy Hoa đánh đập suốt một thời gian dài, đến mức mệt nhoài, thở hổn hển. Nàng định tiến lên đá thêm vài cái thì nghe thấy tiếng gọi từ trong nhà vọng ra, là giọng của Trần Nguyệt Dao, nữ nhi bảo bối của nàng: "Mẫu thân, mẫu thân!”

Giọng nói có phần vội vã, nhưng Điền Thúy Hoa đang trong cơn giận dữ, nghe thấy liền quay đầu quát vào trong nhà: "Gọi gọi cái gì, sáng sớm đã gọi hồn ai đấy?"

Mặc dù ngoài miệng mắng nhưng nàng vẫn xoay người bước vào trong nhà. Trước khi đi, nàng hậm hực ném mạnh cây chổi xuống người Tuế Tuế, như để hả giận.

Cơ thể nhỏ bé của Tuế Tuế một lần nữa co rúm lại.