" Cháu cảm ơn khoảng thời gian này dì đã quan tâm cháu, có thời gian cháu nhất định sẽ trở về thăm dì với Oánh Oánh Hạo Hạo." Mộc Ngôn rơm rớm nước mắt nói.
Mặc dù thời gian ở chung với nhau không dài, nhưng mười mấy ngày qua là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Cho dù là ấm áp do người xa lạ trao cho vẫn khiến cậu nhịn không được mà tham luyến.
Nhưng cậu biết mình nhất định phải đi, không chỉ để về nhà. Thực ra trong lòng cậu có dự cảm bản thân mình vĩnh viễn cũng không về được, thế nhưng cậu phải đi thử, đi xác minh suy nghĩ của mình nếu không cậu sẽ bất an.
Mộc Ngôn nhờ Dương Văn Diệu mang đến nơi y tìm thấy cậu, bởi vì đó là nơi duy nhất có thể tìm được manh mối.
Dương Văn Diệu rất thích đứa nhỏ gọi là Mộc Ngôn này, cho nên hôm đó đã xin nghỉ phép ở công xưởng, rồi mang theo Mộc Ngôn đi đến nơi y tìm thấy cậu trong rừng rậm.
Mộc Ngôn rơi xuống từ một sườn núi, nhưng mà nơi Dương Văn Diệu tìm thấy lại tương đối bằng phẳng, chung quanh đều là cây cối và cỏ nhỏ, không có núi chớ nói chi đến vách đá.
" Chú Dương, nơi này có ngọn núi nào không ạ?" Mộc Ngôn ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi.
" Ngọn núi gần nhất cách đây 3 dặm." Dương Văn Diệu đáp.
" Cháu có thể đến đó xem thử được không?" Mộc Ngôn chần chờ hỏi.
" Đi, chú mang cháu qua đó, đi một mình rất nguy hiểm." Dương Văn Diệu tốt bụng mười phần nói.
Dương Văn Diệu đưa Mộc Ngôn đến ngọn núi cách nơi này gần nhất, nhưng khi đến gần chân núi Mộc Ngôn liền biết đây không phải là ngọn núi phía sau thôn cậu. Nói cách khác cậu thật sự rất có khả năng đã không còn ở thế giới trước kia nữa. Tuy rằng nghĩ như vậy thật ảo nhưng đó là lời giải thích tốt nhất. Dù sao dưới tình huống cậu bị thương không có ý thức, càng không có khả năng cậu tự đi từ sau núi quê nhà đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Mộc Ngôn đứng yên thật lâu dưới chân núi, Dương Văn Diệu cũng thật tri kỉ không quấy rầy cậu.
Đối với một thiếu niên rõ ràng đã mười sáu tuổi lại gầy yếu giống một đứa bé mười tuổi, y và vợ đều rất thương tiếc. Tuy rằng không biết sinh hoạt trước kia của cậu trôi qua như nào, nhưng cũng có thể tưởng tượng chắc chắn không tốt.
" Chú Dương, cháu, cháu hình như không thể về được nữa rồi." Mộc Ngôn cúi đầu thấp giọng nói, có chút run rẩy, có chút nức nở làm người nghe rất đau lòng.
" Nhà của chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh cháu. Hôm nay cháu đi Hạo Hạo và Oánh Oánh còn khóc không cho đi, nếu hai đứa biết cháu trở lại nhất định sẽ rất vui vẻ." Dương Văn Diệu xoa xoa đầu Mộc Ngôn cười nói, vì thiếu niên ngoan ngoãn này mà đau lòng.
" Thật ạ? Cháu...... Thật sự có thể ở lại sao? Tất nhiên cháu sẽ không ăn ở miễn phí, cháu biết làm rất nhiều việc, có thể giúp mọi người thu dọn phòng, chăm sóc Hạo Hạo và Oánh Oánh, còn có thể........." Mộc Ngôn càng nói càng nhỏ, vốn cậu muốn nói mình còn có thể nấu cơm, trồng trọt, việc nặng gì cậu đều có thể làm.
Nhưng mà nơi này căn bản không có những việc đó, nguyên liệu nấu ăn cũng không có, không cần làm cơm, như vậy những việc cậu có thể làm đều vô dụng.
Hơn nữa cậu là một ca nhi, một ca nhi làm sao có thể sống chung cùng hán tử, đặc biệt là hán tử đã kết hôn có gia đình, sự tồn tại của cậu sẽ ảnh hưởng đến gia đình người ta.
Mộc Ngôn đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình quá mức đơn giản, cũng quá không nghiêm cẩn, cậu như vậy sẽ làm cho ân nhân bối rối. May mà cậu không có nói ra, nếu không cậu nhất định sẽ rất áy náy.
" Đương nhiên, bình thường chúng ta còn phải đi làm không có thời gian chăm sóc Hạo Hạo Oánh Oánh, nếu cháu nguyện ý ở lại giúp bọn ta, chú và dì Lâm của cháu rất biết ơn." Dương Văn Diệu ôn hòa nói.
" Cảm ơn chú, cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt các em." Mộc Ngôn cảm kích nói, " Nhưng cháu không thể ở lại nhà chú dì được, chú có thể giúp cháu tìm một phòng không người để ở được không ạ? Cháu, cháu nghĩ trước hết cứ như thế đã."
" Ở lại nhà bọn ta không tốt sao?" Dương Văn Diệu vì thiếu niên hiểu chuyện làm cho đau lòng, tuy rằng trong nhà nhiều hơn một người, có nhiều chỗ không tiện, nhưng mà cứ mặc kệ một đứa trẻ vị thành niên ở bên ngoài tự sinh tự diệt rất không an toàn, chắc chắn Tiểu Ngữ cũng sẽ lo lắng.
" Không, rất tốt, nhưng mà........ Nhưng mà cháu không thể cứ quấy rầy mọi người, ân tình của mọi người với cháu không cách nào hồi báo." Mộc Ngôn nhỏ giọng nói.
Dương Văn Diệu thấy thế cũng không tiếp tục đề tài này, cười nói: " Đi, việc này chú đảm bảo chắc chắn sẽ tìm cho cháu một căn phòng thoải mái để ở lại."
" Cảm ơn chú Dương." Mộc Ngôn cười ngọt ngào, nụ cười từ trái tim.
Tuy rằng đi đến một thế giới xa lạ khiến người ta bất an, nhưng nơi này đối với Mộc Ngôn mà nói thật tốt. Sẽ không có cha suốt ngày đánh đập, mắng mỏ và cũng sẽ không có em trai bám riết lấy bắt nạt cậu nữa. Ngược lại ở đây có dì Lâm và chú Dương thật dịu dàng ấm áp, cũng có Hạo Hạo và Oánh Oánh đáng yêu, tất cả những điều này làm cậu cảm thấy cứ như đang mơ, không chân thực.
•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•