" Anh trai, em là Oánh Oánh, họ tên đầy đủ là Dương Oánh Oánh." Oánh Oánh cười hì hì giới thiệu bản thân, bé rất thích vị anh trai này.
" Em là Hạo Hạo, Dương Anh Hạo." Hạo Hạo giới thiệu ngắn gọn, có thể nhìn ra được tuy rằng Dương Anh Hạo và Dương Oánh Oánh là sinh đôi, thời gian sinh ra kém nhau cũng không bao nhiêu nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Dương Anh Hạo mặc dù mới ba tuổi nhưng lại như ông cụ non, bình thường cố gắng giả trang bộ dáng trầm ổn. Mà Dương Oánh Oánh lại hoạt bát sáng sủa, mang theo cái sự ngây thơ hồn nhiên ở tuổi này của các bé.
" Dì Lâm, chú Dương, Hạo Hạo, Oánh Oánh." Mộc Ngôn nhu thuận kêu tên từng người.
" Dì Lâm, chú Dương , nơi này của hai người là ở đâu ạ?" Mộc Ngôn hỏi, cậu cần phải về nhà, còn có sọt củi kia nữa, các em trai đang chờ cậu về làm cơm, nếu không cha chắc chắn lại muốn đánh mắng cậu.
" Nơi này là thôn Hoa Đào ." Lâm Giai Ngữ nói: " Nơi đây của chúng ta sản xuất một một loài hoa màu hồng rất xinh đẹp, cho nên gọi là thôn Hoa Đào."
Thôn Hoa Đào, trong đầu Mộc Ngôn chuyển chuyển vài vòng, nhưng không hề có chút thông tin về thôn này, e rằng đây là thôn trang dưới huyền nhai.
" Nhà của cháu ở đâu? Chú tìm người đi thông báo cho người nhà cháu." Dương Văn Diệu hỏi.
" Cháu, nhà của cháu ở thôn Mộc Gia." Mộc Ngôn đáp.
" Thôn Mộc Gia? Xung quanh đây không có thôn nào gọi là Mộc Gia cả, Tiểu Ngữ, em có biết thôn Mộc Gia ở đâu không?" Dương Văn Diệu xoay người hỏi Lâm Giai Ngữ đang đứng bên cạnh, đối với vấn đề này Lâm Giai Ngữ so với y thì hiểu biết nhiều hơn. Nhưng mà Lâm Giai Ngữ lại lắc đầu, nói: " Em chưa hề nghe qua tên thôn này."
Tuy rằng không phải toàn bộ thôn trang lớn nhỏ trên tinh cầu này nàng đều biết, nhưng những thôn trang ở gần thì không thành vấn đề, hiển nhiên xung quanh đây không có nơi nào gọi là thôn Mộc Gia.
" Cháu, nhà của cháu ở trên núi, ở trên sườn núi kia, cháu chính là từ trên sườn núi đó mà rơi xuống." Mộc Ngôn lắp bắp giải thích.
" Sườn núi? Nhưng mà ở gần đây không có sườn núi nào cả." Lâm Giai Ngữ nghi ngờ nói.
Không có sườn núi? Làm sao có thể không có sườn núi nào? Mộc Ngôn càng thêm mơ hồ, nhưng chắc chắn là cậu rơi từ trên đó xuống.
" Không nói đến việc này nữa, chú sẽ tìm người giúp cháu hỏi thăm một chút, hiện tại trên người cháu còn có vết thương, cháu cần phải dưỡng thương thật tốt đã." Dương Văn Diệu dời đề tài, Lâm Giai Ngữ hiểu ý pha một chén bột dinh dưỡng mang đến.
Tuy rằng thiếu niên này ăn nói có chút kỳ quái, nhưng Dương Văn Diệu y nhìn qua vô số người. Chỉ cần liếc mắt một cái liền biết được thiếu niên này rất đơn thuần, tựa như những đứa bé khác trong thôn, thành thật chất phác, không phải là người xấu.
Sau một ngày nghỉ ngơi, Mộc Ngôn hồi phục tốt chút, cũng ngại nằm tiếp trên giường cái gì cũng không làm.
Câu ngồi dậy đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đây là lần đầu tiên cậu chú ý quan sát nơi này. Tuy rằng ngày hôm qua tỉnh lại có thấy, nhưng lúc ấy vừa tỉnh cũng vừa mơ, lực chú ý đều đặt ở bát cháo cùng người cứu cậu cũng không cẩn thận quan sát mọi thứ.
Nơi đây đối với cậu rất xa lạ, cậu chưa từng nhìn thấy gian phòng nào như vậy. Ở đây tốt hơn rất nhiều so với nhà của cậu, giường mềm mại thoải mái, phòng ở cũng rất to lớn. Dễ dàng nhìn ra được gia đình ân nhân của cậu tương đối giàu có.