Mộc Ngôn nghe xong lúc này mới nhớ tới đối phương mất trí nhớ, những sự việc trước kia hắn đều không nhớ rõ, giống như những đứa trẻ sơ sinh, mọi thứ đều mới mẻ xa lạ.
Cái gì cũng không nhớ chắc hẳn rất khó chịu và bất lực, nếu cứ sống một mình trong hoàn cảnh này e rằng càng khổ sở hơn. So với để hắn một mình đơn độc còn không bằng sinh hoạt cùng cậu.
Dù sao thế giới này không có cái ca nhi, chỉ cần cậu không đi ra ngoài sẽ không ai biết cậu là ca nhi. Hơn nữa cậu ở nơi này giống với giới tính nam, như vậy khi bọn họ ở cùng một chỗ hẳn là cũng không có người nói phiếm đi. Mộc Ngôn an ủi mình như vậy, cuối cùng gật đầu, đồng ý cho nam nhân ở lại.
Nam nhân như trút được gánh nặng thở một hơi nhẹ nhõm, một ý cười nhàn nhạt cũng xuất hiện trên gương mặt than.
"Ngôn Ngôn, cậu bị lừa rồi." Ngũ Hào thở phì phì nói, việc Mộc Ngôn làm lơ nó khiến nó rất bất mãn, nhưng rồi lại không thể nề hà, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn nam nhân kia, đáng tiếc người kia căn bản nhìn không thấy nó.
Dương Văn Diệu thấy sự tình bên này cũng coi như giải quyết xong, liền mang hai đứa nhỏ rời khỏi nhà Mộc Ngôn. Để lại hai người sắp trờ thành bạn cùng nhà vun đắp tình cảm.
Mộc Ngôn thấy nam nhân vẫn luôn nhìn thẳng vào cậu, vốn dĩ tâm trạng đang thả lỏng lại lập tức khẩn trương, mặt cũng hơi nóng, lắp bắp nói: " Anh...anh cứ nghỉ ngơi đi nhé, tôi đi pha bột dinh dưỡng."
Nói xong, Mộc Ngôn giống như bỏ chạy ra ngoài, cũng không chú ý tới khóe miệng nam nhân hơi gợi lên độ cong.
" Ngôn Ngôn, sao cậu cho hắn ở lại?" Ngũ Hào bay theo phía sau Mộc Ngôn, ngữ khí rầu rĩ không vui.
Nó vẫn luôn đi theo Ngôn Ngôn, nhưng từ sau khi cứu nam nhân kia trở về Ngôn Ngôn hầu như không nhìn đến nó, một lòng đều chú ý nam nhân nọ, có đôi khi thậm chí xem nhẹ cả bản thân Ngôn Ngôn. Thật quá đang mà, nam nhân đó có cái gì tốt, còn không phải là một mũi hai mắt sao? Có cái gì đáng giá để Ngôn Ngôn chú ý, còn không bằng hệ thống nó hữu dụng hơn.
"Anh ta cái gì cũng không nhớ, trừ bỏ tôi cũng không biết người khác, ở bên ngoài một mình khẳng định rất bất an ." Mộc Ngôn một bên pha bột dinh dưỡng, một bên thanh âm mềm mại trả lời.
"Chính là hắn có thể làm cái gì chứ, cả ngày cũng chỉ mỗi ăn." Ngũ Hào ồn ào bất mãn, nỗ lực bôi đen người nào đó trước mặt Mộc Ngôn.
"Anh ấy......" Mộc Ngôn nhớ lại khi lau mình đắp thuốc cho nam nhân, trong lúc vô ý thấy một thân cơ bắp kiện mỹ, khuôn mặt nhỏ liền có chút hồng, vội vàng nói: "Anh ấy về sau có thể giúp chúng ta trồng trọt."
Nam nhân là hán tử, ở nơi cậu, xuất lực trồng trọt đều là hán tử, có lẽ...... có lẽ về sau hắn cũng sẽ giúp cậu đi?
Ngũ Hào thấy cái dạng này của Mộc Ngôn, rất là buồn bực, một mình bay đến trong góc tường vẽ vòng tròn, mà Mộc Ngôn bưng bột dinh dưỡng trở lại phòng nam nhân.
"Cho anh." Mộc Ngôn đem bát bột dinh dưỡng đưa qua, lúc nam nhân hôn mê , đều là cậu đút cho nam nhân ăn. Hiện tại nam nhân đã tỉnh, đương nhiên hắn phải tự ăn.
"Cảm ơn, tôi còn chưa biết tên của em, chỉ nghe mấy người kia đều gọi em là Ngôn Ngôn." Nam nhân bưng bát ăn từ từ, hỏi.
"Tôi tên Mộc Ngôn, anh cũng có thể theo chân bọn họ gọi tôi là Ngôn Ngôn."
Nam nhân nhíu mày, làm như có chút buồn rầu, sau đó hỏi: "Tôi gọi em là Mộc Mộc được chứ?"
Ngôn Ngôn có nhiều người gọi như vậy, vẫn là Mộc Mộc nghe hay hơn.
"Có, có thể." Mộc Ngôn gật đầu.
"Mộc Mộc, tôi không nhớ rõ tên trước kia của mình, em đặt cho tôi cái tên mới đi." Nam nhân đột nhiên nói.
"Tôi, tôi đặt cho anh tên?" Mộc Ngôn kinh ngạc trừng đôi mắt vốn đã lớn, thoạt nhìn giống như nai con Babi, ngón tay chỉ vào chính mình, xác nhận hỏi.
"Ừm, liền theo họ của em đi." Nam nhân cười nói.
Mộc Ngôn nghiêng đầu nhỏ, mày hơi hơi nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi nên đặt tên gì cho nam nhân.