Từ những quan sát vừa rồi, nam nhân này đối với Mộc Ngôn có vẻ có chút ỷ lại, chắc là tình tiết chim non đi. Mộc Ngôn cứu hắn, Mộc Ngôn là người đầu tiên hắn nhìn thấy khi tỉnh dậy, cho nên hắn theo bản năng sẽ ỷ vào Mộc Ngôn, muốn tới gần.
"Thân phận của cậu có lẽ rất không đơn giản, cậu không nghĩ muốn tìm trở về sao?" Dương Văn Diệu hỏi.
Nam nhân không có lập tức trả lời, ánh mắt trở nên thâm thúy, nhiệt độ quanh thân cũng giảm xuống không ít, như là tự hỏi cái gì.
Nói không tò mò bản thân trước kia thì là giả, nhưng nghĩ đến nếu mình khôi phục kí ức liền phải rời khỏi đây, rời đi người kia, trong lòng hắn sinh ra kháng cự.
Bản thân nam nhân tương đối tùy tính, nếu hiện tại không muốn rời khỏi đây hay rời xa người đó thì hắn cũng không nóng vội đi tìm kiếm kí ức, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
"Tôi không nhớ rõ bọn họ." Nam nhân nhàn nhạt trả lời, ngụ ý chính là tôi không nhớ rõ, cho nên không thể tìm, vậy nên cũng không cần tìm nữa.
"Xem khí chất cùng cử chỉ của cậu rất có khả năng không phải người tinh cầu chúng tôi, nếu cậu rời khỏi đây có thể dễ dàng sẽ tìm thấy gia đình của mình, nhưng nếu ở chỗ này mãi khả năng cả đời đều tìm không thấy." Dương Văn Diệu nói.
" Nhưng thứ trước tiên tôi gặp được rất có thể là kẻ địch." Nam nhân bình tĩnh trả lời.
Tuy rằng hắn không có ký ức, nhưng dừng ở một cái tinh cầu như vậy, trên người tất cả đều là vết thương, còn có......
Nam nhân đặt tay lên bụng một cách vô thức, nơi đó rỗng tuếch. Mặc dù không nhớ, nhưng hắn cảm thấy rằng phải có gì đó trong đó, hiện tại không còn nữa.
Chẳng những vậy, hắn còn nghiêm trọng đến mất trí nhớ, tạo thành cục diện như vậy khả năng ngoài ý muốn là nhỏ, có người báo thù tính ra lớn hơn.
Dương Văn Diệu nghe xong không còn lời gì để nói, không thể không nói đối phương thật lí trí, nói cũng rất có đạo lý. Nhưng để hắn lưu lại đây, đặc biệt là nhìn dáng vẻ của hắn rất muốn ăn vạ trong nhà Ngôn Ngôn thấy thế nào cũng rất nguy hiểm.
Đại khái là nhìn ra Dương Văn Diệu lo lắng cái gì, nam nhân khó được chủ động nói: "Tôi sẽ không thương tổn em ấy."
Đại não của hắn trống rỗng, hiện tại cũng chỉ có một bóng hình, một thanh âm, bây giờ đối với hắn mà nói -- người kia chính là toàn bộ của hắn, hắn sao có thể sẽ làm thương tổn em ấy.
Dương Văn Diệu còn muốn cùng nam nhân nói cái gì, nhưng từ khóe mắt y thoáng thấy bác sĩ và Mộc Ngôn vội vàng chạy tới, liền đem lời định nói đến bên miệng nuốt xuống.
"Papa, bác sĩ Lý tới." Oánh Oánh một đường lon ton về báo cáo trước.
•~~•~~~•~~~•~~~•~~~•