Mộc Ngôn nghe vậy, rất là kinh ngạc, cậu là lần đầu tiên gặp được tình huống như thế, không hề nghĩ ngợi lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Nam nhân nằm ở trên giường thấy Mộc Ngôn vẻ mặt ( không) hoảng sợ chạy ra ngoài, trong lòng lập tức lộp bộp một chút. Một loại cảm xúc xa lạ mà hoảng sợ từ đáy lòng chậm rãi lan tràn, đến nỗi hắn không thở nổi, cũng bất chấp bị thương, lập tức từ trên giường bò dậy đuổi theo. Hắn cảm thấy nếu không đuổi theo thì hắn sẽ không bao giờ được gặp lại thiếu niên này.
Mộc Ngôn căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nghĩ muốn đi tìm chú Dương hoặc bác sĩ Lý lại đây xem chuyện gì xảy ra với nam nhân, tại sao ngay cả bản thân mình anh ta lại không nhớ rõ.
Mộc Ngôn cũng coi như may mắn, lúc vừa mới ra cửa liền đυ.ng phải Dương Văn Diệu mang theo Hạo Hạo cùng Oánh Oánh. Dương Văn Diệu thấy cậu như vậy vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chú, chú Dương, hắn tỉnh, nhưng là hắn, hắn cái gì cũng không nhớ." Mộc Ngôn bởi vì chạy quá gấp, thở hổn hển, nói lắp.
" Đi vào xem." Dương Văn Diệu nghe vậy, lập tức nói, y vốn dĩ tính toán đến đây xem.
Mộc Ngôn mang theo Dương Văn Diệu trở về, sau đó liền thấy nam nhân một thân băng vải đứng ở cửa, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Ngôn. Bộ dáng kia giống như bị vứt bỏ, trong mắt tràn ngập ủy khuất, cả người trông rất đáng thương.
"Sao anh lại đứng lên?" Mộc Ngôn vội vàng chạy tới cẩn thận kiểm tra, e sợ vết thương bị nứt, nhìn đến băng vải không có máu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Xin chào, tôi là Dương Văn Diệu, nghe Ngôn Ngôn nói cậu cái gì cũng không nhớ?" Dương Văn Diệu hỏi thẳng.
"Ừ." Nam nhân nhàn nhạt lên tiếng, đề phòng nhìn Dương Văn Diệu, ẩn ẩn tiến lên một bước đem Mộc Ngôn che ở phía sau. Tính cảnh giác rất cao, điều đó khi đối mặt với Mộc Ngôn thì không có.
Dương Văn Diệu thấy thế, mày hơi khiêu.
"Cả tên của mình, địa chỉ nhà, người nhà đều không nhớ rõ sao?" Dương Văn Diệu lại lần nữa hỏi, tầm mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân, muốn thông qua quan sát vẻ mặt đối phương mà phán đoán xem có nói dối hay không.
Nam nhân lắc đầu, tỏ vẻ bản thân thật sự cái gì cũng đều không nhớ.
"Tốt nhất nên để bác sĩ Lý đến xem vậy." Dương Văn Diệu nói, sau đó bảo Mộc Ngôn đi gọi bác sĩ Lý.
Mộc Ngôn nhấc chân định đi, kết quả lại phát hiện ống tay áo của mình bị người túm chặt, theo ngón tay thon dài hướng lên xem, nam nhân đang gắt gao bắt lấy ống tay áo câu, vẻ mặt cố chấp nhìn.
"Tôi rất nhanh sẽ về." Mộc Ngôn hứa hẹn, tuy rằng cậu không biết tại sao mình lại nói như vậy với nam nhân, nhưng cậu luôn cảm thấy điều hắn muốn chính là nghe cậu nói vậy.
Nam nhân mím chặt môi mỏng, cuối cùng vẫn là rất không tình nguyện buông ra ống tay áo, nhìn Mộc Ngôn rời đi, đến khi nhìn không thấy nữa.
Mộc Ngôn không ở, khí thế trên người nam nhân mở rộng ra, không hề có ý tứ thu liễm hay khống chế.
Dương Văn Diệu trong lòng cả kinh, vội vàng điều chỉnh chính mình, ánh mắt nhìn về phía nam nhân cũng trở nên càng thêm cẩn thận cùng phức tạp.
Y trước kia không phải chưa từng thấy qua khí thế đó, nhưng lại không ngờ rằng ở thôn trang nhỏ bé này sẽ gặp được, người nam nhân này thân phận chỉ sợ cũng không đơn giản.
Nhưng người như vậy lại mất trí nhớ cũng không biết là tốt hay xấu.