Hôm nay, Mộc Ngôn vẫn cho nam nhân uống canh. Mới đổi xong thuốc, kết quả lại nhìn thấy nam nhân mặt tự dưng đỏ bừng, bộ dáng rất khó chịu. Cậu lập tức hoảng, vội vàng duỗi tay sờ, mặt nam nhân nóng tới mức dọa Mộc Ngôn sợ nhảy hẳn lên, không quay đầu chạy nhanh tới nhà bác sĩ Lý.
Bác sĩ kiểm tra nam nhân một phen, nói: "Đây do miệng vết thương nhiễm trùng khiến phát sốt, đem thuốc này cho hắn uống, sau đó lau thân cho hắn cũng có thể hạ nhiệt độ."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lý ạ." Mộc Ngôn ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.
Tiễn bác sĩ Lý đi, Mộc Ngôn lập tức cho nam nhân uống thuốc hạ sốt, sau đó nghĩ đến bác sĩ Lý nói lau mình cũng có thể hạ nhiệt nhanh, trên khuôn mặt nhỏ xuất hiện một tia đỏ ửng, một tia rối rắm.
Cậu hi vọng nam nhân có thể cố nhịn qua, bởi đối phương là hán tử, cậu là ca nhi, nam nam thụ thụ bất thân, lần trước rửa sạch miệng vết thương cho hắn đó là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại......
Hiện tại hắn phát sốt, nhiệt độ không hạ thì hắn sẽ bệnh càng nặng, nói không chừng có khi cứu không được. Nghĩ đến đây, Mộc Ngôn cố gắng thuyết phục bản thân đây là tình thế bắt buộc, cậu chỉ muốn cứu người mà thôi.
Cho rằng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tuấn lãng kia, mặt nhỏ Mộc Ngôn lại nhịn không được mà đỏ bừng.
Câu chưa bao giờ gặp qua hán tử đẹp đến thế, ngay cả trong thôn, không, ngay cả hán tử đẹp nhất trấn trên đều kém hẳn so với người này. Hán tử đẹp trai như vậy nếu ở chỗ bọn cậu mà nói, khẳng định rất được ca nhi hoan nghênh.
Mộc Ngôn dùng sức lắc lắc đầu, nỗ lực đem tạp niệm ném đi, cố gắng làm bản thân tĩnh tâm. Sau đó quay đầu sang một bên, cẩn thận kéo ra vạt áo đối phương, nghĩ cứ thế cầm khăn ướt lau thân hạ nhiệt cho nam nhân. Bởi vậy cậu cũng không biết được, đôi mắt của nam nhân kia đáng lẽ ra đang nhắm chặt, giờ phút này sớm đã mở, con ngươi u ám thâm thúy hiện lên một chút ánh sáng, sau đó đóng liền.
Gian nan lau mình cho đối phương xong, Mộc Ngôn chảy một thân mồ hôi. Cậu đi tắm, pha một chén bột dinh dưỡng ăn tạm, cuối cùng kiểm tra một chút tình hình nam nhân rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
Kì thật bột dinh dưỡng vẫn là một món ăn khá tốt. Giống như tình huống hiện tại, nấu lên ăn rất tiện, mặc kệ chăm sóc nam nhân khiến cậu không thể nấu cơm, chỉ cần pha một gói bột dinh dưỡng liền không đói bụng.
Đại khái đã mệt một ngày, Mộc Ngôn vừa nằm xuống giường đã lâm vào mộng đẹp. Mà cách vách tường, nam nhân bị thương kia lại mở hai mắt, trong mắt không có sự thâm thúy
( sâu thẳm) lúc trước, ngược lại mang theo một tia mê mang
(mù mịt, không phân biệt được phương hướng), trông giống như mấy trẻ sơ sinh, đối với bốn phía đều tràn ngập sự mê mang.
Đầu hắn trống rỗng, ngoại trừ hình bóng thoáng nhìn thấy lúc ngẫu nhiên tỉnh, cùng với mấy ngày này bên tai luôn loáng thoáng nghe được thanh âm thì cái gì cũng không có.
Hắn là ai? Đến từ nơi nào? Đây là đâu? Tất cả hắn đều không biết, đều không có đáp án.
Nam nhân hơi hơi nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía, mọi thứ đều xa lạ. Theo lí mà nói, một người không có kí ức mà ở nơi xa lạ thì phải cảm thấy bất an, cảm thấy hoảng loạn. Nhưng hắn lại không có, ngược lại rất an tâm, thoải mái, giống như đây vốn là nơi ở của hắn.
Có lẽ là do vết thương chưa lành nên nam nhân tỉnh táo cũng không lâu, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ.