Một người một hệ thống ở chung thập phần hài hòa, Mộc Ngôn lại tìm thêm được một ít nấm, thậm chí còn có cả một ít mộc nhĩ, trên đường còn rất may mắn gặp một con thỏ bị thương.
Con thỏ nhìn thấy có người đến gần lập tức giãy giụa có ý định chạy trốn, nhưng bởi vì bị thương quá nặng căn bản không thể chạy xa, bị Mộc Ngôn dũng cảm dùng gậy gỗ gõ cho hôn mê.
Nhìn sọt nấm, mộc nhĩ cùng thỏ, Mộc Ngôn lộ ra nụ cười lớn vui vẻ, hiển nhiên đối với thu hoạch lần này cậu rất vừa lòng.
Cậu cũng rất lâu rồi không được nếm vị thịt nha!
Mộc Ngôn ngẩng đầu nhìn không trung, thấy thời gian còn sớm. Hơn nữa hôm nay thời tiết rất đẹp, có thể ở lại rừng lâu hơn chút, nói không chừng có khả năng tìm được nguyên liệu nấu ăn khác. Nghĩ vậy cậu quyết định cơm trưa liền giải quyết trong rừng rậm.
"Ngũ Hào, chúng ta giữa trưa liền ở đây ăn cơm đi, ta làm cho ngươi thỏ nướng cùng nấm nướng ăn." Mộc Ngôn nói.
"Được đó, được đó." Nghe có ăn ngon, Ngũ Hào liền hưng phấn bay tới.
"Ngươi đi xem phụ cận có sông nhỏ hoặc hồ hay không, ta phải xử lí thỏ cùng rửa rau." Mộc Ngôn dặn dò nói.
Ngũ Hào thu được nhiệm vụ, lập tức vui sướиɠ bay đi tìm nguồn nước. Dựa vào việc nó có công năng bay, không bao lâu liền tìm được một chỗ thích hợp. Sau đó một người một hệ thống liền hướng đi đến bên bờ sông nhỏ.
Mộc Ngôn trước kia đã từng xử lí qua gà vịt linh tinh, cho nên cũng định dùng phương pháp như vậy tới xử lí thỏ, song đem nấm mộc nhĩ toàn bộ rửa sạch sẽ.
Đồ làm bếp gì đó vẫn luôn là đặt trong không gian hệ thống của Ngũ Hào, cho nên hiện tại sử dụng cũng rất tiện, chỉ là bệ bếp còn cần phải tự làm, nhưng cũng không phiền toái lắm.
Mộc Ngôn làm tốt bệ bếp xong thì đặt nồi lên, cậu đổ nửa nồi nước dùng để nấu canh nấm, thuận tiện cũng cắt một ít thịt thỏ vào nấu, phần thịt và nấm còn lại đem nướng BBQ.
Tuy rằng không có đầy đủ gia vị nhưng thỏ hoang nơi này là thuần thiên nhiên, chỉ cần rải lên ít muối, nướng cũng đã rất rất thơm. Đối với hai kẻ chưa bao giờ ăn qua là Mộc Ngôn cùng Ngũ Hào mà nói, đây tuyệt đối là mỹ vị hiếm có.
Mao cầu Ngũ Hào nhỏ bé, hiện tại đều ghé vào đùi thỏ ăn rất vui sướиɠ, từ xa nhìn lại, giống như là trên đùi thỏ mọc một cái mao cầu.
"Cái này ăn quá ngon." Ngũ Hào một bên gặm một bên không ngừng vặn vẹo thân mình, nói không rõ mà ngợi ca.
"Uống nhiều canh vào." Mộc Ngôn đưa một bát canh nấm thịt cho Ngũ Hào bên cạnh, nhìn mao cầu nhỏ ăn, Mộc Ngôn có một chút lo lắng, không biết hệ thống này ăn có thể tiêu hóa hay không nữa?
Bất quá, Ngũ Hào không có nhận thấy được, hoặc là nói, nó căn bản không rảnh phỏng đoán tâm tư Mộc Ngôn, giờ phút này toàn bộ lực chú ý của nó đều đặt trên đùi thỏ.
Một người một hệ thống đều ăn đến no nê, đến nỗi có thể nhìn thấy bụng nhỏ của Ngũ Hào tròn vo lên, bởi vì ban đầu nó hình cầu, hiện tại lại biến thành hình bóng bầu dục, trông hài hài.
Cứ việc một người một hệ thống ăn rất nhiều, nhưng dư lại cũng rất nhiều, dù sao Mộc Ngôn cũng là một ca nhi, sức ăn không lớn. Ngũ Hào tính sức ăn lớn hơn, nhưng hình thể của nó cũng hạn chế, muốn ăn càng nhiều cũng không có biện pháp. Bọn họ cũng không thể đem vứt bỏ, cuối cùng giữ lại toàn bộ, đặt ở giỏ tre, tiếp tục đi tìm nguyên liệu nấu ăn khác.
Buổi chiều Mộc Ngôn cuối cùng cũng tìm được một loại nguyên liệu quen thuộc, chẳng qua cái nguyên liệu này sinh trưởng ở địa phương thật đặc biệt, dẫn tới Mộc Ngôn vừa mới bắt đầu nhìn đến, ước chừng sửng sốt tận năm phút.
(act cool, đứng hình mất 5 phút :>) "Ngôn Ngôn, làm sao vậy?" Ngũ Hào thấy Mộc Ngôn đứng bất động, biểu tình phát ngốc, hỏi.
Không có được câu trả lời, Ngũ Hào nhìn theo tầm mắt Mộc Ngôn, nhìn đến một cây kết đầy trái.