Đây là lần đầu tiên nàng được ăn đồ mỹ vị như vậy, cho dù là trước kia nàng có một khoảng thời gian sinh sống ở Trung Ương Tinh, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy món này chứ huống chi là nếm qua. Nàng chắc chắn rằng, nếu những thứ này được đưa đến Trung Ương Tinh, nhất định sẽ làm cho mọi người truy phủng lên tận trời.
"Không có gì đâu ạ, bánh canh là dùng bột dinh dưỡng để làm, rau dại và nấm có thể tìm được từ trong rừng, không hề quý giá." Mộc Ngôn vội vàng giải thích.
Một nhà dì Lâm cứu cậu, còn đối với cậu rất tốt, cậu chẳng qua chỉ làm một ít cơm trưa đơn giản mà thôi, không đáng kể cả chút nào.
Lâm Giai Ngữ nghe vậy giật mình lặng đi một chút, không nghĩ đến Mộc Ngôn dễ dàng nói ra cách làm cùng nơi tìm thấy nguyên liệu như vậy, đặc biệt là đồ ăn ngon như này lại được làm nên từ bột dinh dưỡng, đây......đây thật sự là ngoài dự đoán.
Mà Mộc Ngôn tính tình đơn thuần như vậy lại làm cho Lâm Giai Ngữ càng thêm yêu thích cùng lo lắng.
"Ngôn Ngôn, về sau trăm ngàn lần không được nói cho người khác biết cách làm những thứ này." Lâm Giai Ngữ dặn dò, "Những cái đó cho đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện, nếu...... nếu sau này cháu có cơ hội đến Trung Ương Tinh, mấy cái này sẽ được rất nhiều người ở đó hoan nghênh, như thế cháu cũng có thể kiếm tiền duy trì cuộc sống."
Lâm Giai Ngữ biết tinh cầu này của họ vô cùng lạc hậu, phàm là những người có năng lực cùng giàu có tuyệt không muốn lưu lại ở đây. Dù sao so sánh với ngoài kia, nơi này quá mức nguyên sơ. Hơn nữa thế giới bên ngoài vô cùng đặc sắc, nàng cảm thấy nếu Mộc Ngôn có năng lực có lẽ nên đi ra ngoài quan sát sẽ tốt hơn.
Nhưng thế giới bên ngoài cũng thập phần tàn khốc, không có tiền tài một bước cũng khó đi, bởi vậy loại tay nghề này của Mộc Ngôn sẽ là vốn liếng của riêng cậu.
"Cảm ơn dì Lâm, cháu đã biết." Mộc Ngôn thật sự cảm động, trong lòng không ngừng dâng lên từng đợt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Tạm biệt dì Lâm, về đến nhà, Mộc Ngôn rốt cuộc có thể ngồi xuống ăn cơm. Chẳng qua khi cậu nhìn về bánh canh trong nồi không khỏi dừng lại một chút. Chỉ thấy trước khi cậu rời đi trong bát còn hơn phân nửa, hiện tại lại chỉ còn một tầng mỏng dưới đáy, mà bên cạnh còn có một tiểu mao cầu toàn thân trắng tuyết đang biến hồng.
"Tui........ tui không phải cố ý, là do kí chủ làm quá ngon, không cẩn thận tui liền ăn nhiều một chút, kí chủ không được trách tui." Ngay từ đầu ngữ khí của nó còn yếu yếu, càng về sau liền đúng tình hợp lí mà mạnh miệng nói, giống như hết thảy đều là lỗi của Mộc Ngôn, bất quá đôi mắt nhỏ như hạt đậu lại vụиɠ ŧяộʍ quan sát, để lộ nó lúc này đang chột dạ.
Mộc Ngôn cũng không tức giận, cậu cảm thấy như vậy đã đủ, tuy rằng cực cực khổ khổ làm đồ ăn nhưng cuối cùng chỉ ăn được một ít, nhưng trong lòng cậu vẫn tràn ngập cảm kích. Dù sao Ngũ Hào đã giúp đỡ cậu rất nhiều, nếu như không có Ngũ Hào, cậu sẽ phải đau đầu rất lâu, đến lúc đó cho dù có nguyên liệu nấu ăn cũng không có cách nào làm được, dù Ngũ Hào ăn nhiều một chút cũng không sao.
Hơn nữa, thời điểm cậu ở nhà trước kia cũng thường xuyên không được ăn no, việc này cậu đã sớm quen, không cảm thấy khó chịu gì.
Ở đây, lần đầu tiên cậu nấu cơm thành công làm hệ thống tăng lên năm điểm giá trị kinh nghiệm cùng 10 tích phân, lúc trước tìm được hai loại nguyên liệu nấu ăn cũng nhận được một ít giá trị kinh nghiệm cùng tích phân. Bất quá nhiêu đó tích phân cũng không đủ để trả cho khoản nợ trước đó, cho nên tích phân của hệ thống vẫn là số âm như cũ, Mộc Ngôn cần phải tiếp tục cố gắng để trả nợ.