Vị bà mai này họ Tô, đã tác hợp qua vô số đôi nam nữ, hợp thành không ít hảo nhân duyên, tiếng tăm của bà rất lớn. Những người ở huyện thành khác cũng nguyện ý tìm bà đi cầu thân.
Phía sau bà còn có một lão đầu khoảng chừng sáu mươi tuổi.
Nhìn thấy Lý Uyển cùng Lý Cẩn đều đi ra, lão đầu sảng khoái nở nụ cười, "Trưởng bối Liệt tiểu tử không có ở bên cạnh, nên liền tìm ta tới, ta tạm thời thay trưởng bối hắn đi chuyến này."
Lão chính là Đàm lão đầu, mấy năm trước đã cùng Vân Liệt nhận thức. Đàm lão đầu ngày hôm nay cũng ăn vận cực kỳ có thể diện, vì không để cho Vân Liệt mất mặt, còn cố ý lên trấn mua một bộ y phục may tốt nhất.
Tại triều Đại Hạ, vì biểu hiện thành ý, nên khi cầu hôn nhất thiết trưởng bối nhà trai phải đứng ra. Vân Liệt không muốn trở về kinh thành, không thể làm gì khác hơn là nghĩ ra biện pháp thế này. Vì không cùng nhân khẩu, nên hắn cố ý chạy đến nhà Đàm lão đầu, nhận cha nuôi, điều này vậy mà khiến Đàm lão đầu sướиɠ đến phát điên rồi.
Lý Uyển cười cười, liền vội vàng mời hai người vào nhà.
Đây là lần đầu tiên Đàm lão nhìn thấy Lý Cẩn, không nhịn được nhìn y thêm vài lần.
Lý Cẩn nghe đến hai chữ Vân Liệt, đôi mắt liền sáng lên kinh người, đây là muốn cầu thân sao? Thấy Đàm lão đầu cười khanh khách nhìn mình, Lý Cẩn khéo léo gọi một tiếng a bá.
Khí chất y xuất chúng, ánh mắt thanh minh, cử chỉ phóng khoáng, hoàn toàn không không có chút dáng vẻ nào của một ca nhi bẽn lẽn e lệ, hay mắc cỡ trước nhiều người.
Đàm lão đầu càng nhìn càng thỏa mãn, cười cơ hồ không ngậm mồm vào được. Chẳng trách Liệt tiểu tử lại yêu thích, phỏng chừng cũng chỉ có tiểu ca như vậy mới có thể cùng hắn đến với nhau.
Nghĩ đến dù sao mình cũng là nam nhân duy nhất, không thể để lại tỷ tỷ một mình ứng phó, Lý Cẩn cũng theo sau tiến vào nhà chính. Lông mày Lý Uyển nhướng nhướng, liếc mắt ra hiệu với y. Khi có người cầu thân, để tránh hiềm nghi, thì người trong cuộc thường phải ở trong nhà mới được.
Lý Cẩn hiểu sai ý, liền đi tới phòng bếp dự định rót hai chén nước. Mùa hạ trời nóng, tám giờ mặt trời đã lên cao, mà thời gian hiện tại áng chừng cũng đã mười giờ, họ đi vào thời điểm này, không nóng mới là lạ. Trong nhà không có quạt máy, Lý Cẩn liền tìm hai cái bát, mang chè đậu xanh tỷ tỷ đã nấu lúc sáng nay rót cho hai người mỗi người một chén.
Đến lúc quay lại, Lý Uyển với họ đã hàn huyên vài câu.
Thấy y đi rồi quay lại, Tô môi bà* cùng Lý Uyển đều ngẩn người.
*môi bà = 媒婆: bà mai, bà mối
Khóe miệng Lý Uyển cười có chút cứng ngắc.
Đáy mắt Đàm lão đầu chợt lóe một ý cười, ánh mắt nhìn Cẩn ca nhi càng ngày càng từ ái.
Lý Cẩn bị bọn họ nhìn chằm chằm có chút không dễ chịu khó giải thích, cũng may là y vô tư, liền cong cong môi, nhiệt tình nói, "Trong nhà cũng không có trà ngon, ta rót cho hai vị một chén chè đậu xanh, bỏ thêm khối băng có thể ăn được, giải nóng đặc biệt tốt, các vị nếm thử mùi vị xem sao."
Khối băng có thể ăn được? Ánh mắt Tô môi bà tràn đầy kinh hỉ. Đây có thể là đồ tốt, sau khi kem được đẩy ra trên trấn, hài tử lớn nhất của Tô môi bà có mua cho bà một phần để bà nếm thử, trời nóng to như vậy, còn có thứ nào tốt như thế chứ. Nhưng đáng tiếc quá mắc, không có cách nào ăn mỗi ngày, không nghĩ tới Cẩn ca nhi có thể lấy ra băng có thể ăn để chiêu đãi họ.
Lần đầu tiên bà gặp được tiểu ca như thế, nghĩ đến tin tức thăm dò được, bà cũng không ngại Cẩn ca nhi không biết lễ nghi, trái lại đáy mắt lại thêm một nụ cười, càng nhìn càng cảm thấy Lý Cẩn hợp với mắt nhìn của bà.
Bà không nhịn được kéo tay Lý Uyển nói, "Đã sớm nghe nói tỷ đệ Lý gia được coi là hảo nhân duyên ở Trúc Khê thôn, Cẩn ca nhi không chỉ có tướng mạo xuất chúng, lại còn thiện tâm, là người biết săn sóc người khác. Vừa mới đầu ta còn không tin, cõi đời này nào có người thập toàn thập mỹ như thế? Hiện tại tận mắt nhìn thấy, ta mới biết bọn họ căn bản là không khoa trương. Cẩn ca nhi với dáng dấp kia, tính tình kia, ai lại không thích."
Lý Cẩn được bà khen có chút ngượng ngùng.
Dù biết rõ môi bà là dựa vào cái miệng, nhưng nghe được Cẩn ca nhi được người khác khích lệ như vậy, Lý Uyển vẫn rất cao hứng, đáy mắt nàng chợt lóe một ý cười nhàn nhạt, khách sáo hai câu một cách uyển chuyển. Sợ Cẩn ca nhi tiếp tục ở lại nơi này, nếu truyền đi sẽ bị người chê cười, nên Lý Uyển liền liếc y một cái, "Cẩn ca nhi đi đầu đông thôn đổi hai con gà đi, buổi trưa Tô thím cùng Đàm bá lưu lại ăn bữa cơm."
Triều Đại Hạ còn có một quy củ bất thành văn, khi nhà trai đến cầu thân, nếu như không có ý kiến thì sẽ giữ lại bà mai cùng trưởng bối nhà trai ăn cơm.
Ánh mắt Tô môi bà nhất thời lộ ra một vệt ý cười.
Trong nhà không phải còn có gà rừng sao? Lý Cẩn cau mày lại, lúc này mới ý thức được tỷ tỷ đang cố ý đẩy y đi. Lý Cẩn không thể làm gì khác hơn là buồn bực ra cửa.
Y dự định đi tìm Vân Liệt một chuyến, thuận tiện hỏi hắn chuyện tiểu hồ ly. Vừa nghĩ tới sau khi thành thân thì mỗi ngày có thể nhìn thấy Vân Liệt, khóe miệng y cười thế nào cũng không áp xuống được.
Đây đại khái là một tiểu ca muốn được gả đi ở đầu thôn Trúc Khê.
Nếu như bị Lý Uyển bắt được y quay đầu đến nhà Vân Liệt, khẳng định thà rằng để y ở nhà.
Lý Cẩn mới vừa đi tới đường nhỏ, liền phát hiện cách đó không xa có mấy đại nương tụ tập cùng một chỗ trò chuyện vui vẻ.
Một đại nương trong đó âm thanh trung khí mười phần, "Ta nói đều là thật, chính là Tô môi bà cùng với Đàm lão đầu đi đến nhà Cẩn ca nhi, nhất định là đến cầu thân."
"Nếu là người khác thì ta còn tin, Đàm lão đầu thì, tôn tử lão hình như so với Cẩn ca nhi còn nhỏ hơn một tuổi đi?"
"Hẳn là nhìn thấy Cẩn ca nhi có thể kiếm tiền, nên lúc này mới muốn định xuống cho tiểu tôn tử lão? Ha, Đàm lão đầu này thường ngày nhìn đường đường chính chính, không nghĩ tới lại không có mặt mũi như thế, thế mà lại có thể nghĩ ra chiêu này."
"Gả cho tôn tử lão, còn không bằng gả cho con trai của ta đây, con trai ta tốt xấu gì cũng có một thân khí lực."
Lý Cẩn vô tình nghe được, vẻ mặt có chút囧.
Một đại nương trong đó tinh mắt phát hiện ra Lý Cẩn, bà cười đến khóe mắt đều là nếp nhăn, vội vã vẫy vẫy tay với Cẩn ca nhi, "Ai u, Cẩn ca nhi sao lại chạy ra ngoài? Mau tới đây, đại nương có chuyện hỏi ngươi, mới vừa nãy là Đàm lão đầu đến nhà các ngươi phải không?"
Lý Cẩn cũng không dám đi đến vào lúc này, cười cười, "Đại nương, tỷ của ta bảo ta đi đổi ít đồ, trong nhà còn chờ dùng, buổi tối ta lại tới cùng các thím tán gẫu."
Nói xong liền nhanh chân bỏ chạy.
Một đại nương trong đó không nhịn cười được, "A, nhất định là xấu hổ."
Một đại nương khác vẫn luôn rất yêu thích Cẩn ca nhi, thấy Cẩn ca nhi có thể kiếm tiền được rồi, tất cả mọi người đều cho là sau này y sẽ thú một thê tử xinh đẹp, nên cũng không ai dám đến cầu thân y, ai biết lúc này lại bị Đàm lão đầu nhanh chân đến trước.
Nghe xong lời Cẩn ca nhi nói, tâm bà nhất thời nhảy lên, "Đổi đồ? Uyển tỷ không phải là đồng ý hôn sự rồi chứ? Chẳng lẽ là để chiêu đãi nhóm người Đàm lão đầu?"
Đàm lão đầu này đúng là số chó ngáp phải ruồi, lại có thể có được Cẩn ca nhi làm đích tôn phu lang như thế!
Bà biết vậy đã làm rồi, sớm biết đã tìm người thử một chút.
Trong lúc nhóm đại nương nghị luận sôi nổi, Lý Cẩn chạy tới nhà Vân Liệt. Y căn bản không nghĩ tới, chỉ bằng một câu nói của y, mà nhóm đại nương đã khẳng định y đồng ý hôn sự, không mất bao lâu, người của toàn thôn đều biết y sắp gả cho tiểu tôn tử Đàm lão đầu rồi!
Bọn Trương Thanh càng không thể tiếp thu, một đứa nhóc còn chưa dứt sữa sao có thể đánh đồng cùng Vân Liệt? Người khác không biết, nhưng bọn họ có biết Vân Liệt vì y mà cả mệnh cũng cam lòng không cần. Vốn cho là y không thích Vân Liệt, là vì muốn thú tức phụ, kết quả lại muốn gả cho một đứa tiểu tử?
Bọn họ lần đầu đối với ánh mắt Cẩn ca nhi sinh ra hoài nghi.
*
Lý Cẩn vừa mới đẩy cửa ra, liền bị đồ vật trong sân làm chấn động. trong nhà Vân Liệt hơn năm chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đều chứa đầy đồ vật. Vì trong sân không lớn, nên năm chiếc xe ngựa đã nhét đầy sân, cách đó không xa còn có một đôi mai hoa lộc.
*chương trước bị nhầm xíu, Liệt ca bắt một đôi mai hoa lộc chứ không phải một con. mọi người bỏ qua nha! ^.^! Cảm nhận được hơi thở của người, một con ngựa trắng trong số đó nhấc hai chân trước đá lên, hí một tràng.
Lý Cẩn đứng ở cửa, đáy mắt tràn đầy khϊếp sợ, nhất thời không dám tiến vào.
Vân Liệt đang cho mai hoa lộc ăn, nhìn thấy Cẩn ca nhi, ánh mắt chợt lóe một tia kinh ngạc. Hắn bất động thanh sắc dựng thẳng lưng, khi đi ngang qua con ngựa trắng thì sờ sờ đầu nó một chút, con ngựa trắng lúc này mới yên tĩnh lại.
Lý Cẩn miễn cưỡng ổn định tinh thần, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, "Ngươi đây là lặng lẽ phát tài, hay là đi cướp sạch mấy cửa hiệu? Không đúng, tối hôm qua khi ngươi trở về, rõ ràng chỉ kéo một xe đồ, làm sao trong một đêm đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe ngựa nữa? Trước đó không phải đang giải quyết chuyện Trương Nhị mặt rỗ sao?"
Vân Liệt nắm tay y dắt vào nhà, giải thích rõ một câu, "Những người khác hỗ trợ mang tới."
Những người khác trong lời hắn chính là bọn người Hoàng Lĩnh cùng lão Ngụy. Thật khéo là, bằng hữu đang đuổi tới đây thăm bọn họ, biết được Vân Liệt dự định cầu thân, tất cả bọn họ đều kinh ngạc đến nỗi con ngươi sắp rơi ra ngoài, chưa hết, cơ hồ họ còn suốt đêm kéo đồ vật sang, đuổi mãi vẫn không đi, phải nhìn Cẩn ca nhi một chút mới được.
Bởi vì trong sân chơi đùa không được, nên vừa ăn qua bữa sáng họ đã ra dòng suối nhỏ bắt cá, dự định chốc nữa tăng sinh lễ thêm mấy con cá.
Đôi mắt Lý Cẩn sáng lấp lánh, đi tới chỗ mai hoa lộc, không nhịn được đưa tay sờ sờ sừng chúng, "Đây là bắt từ trên núi sao? Ngươi làm nhiều đồ như vậy để làm gì? Không phải là sính lễ cho ta chứ?"
Nói xong Lý Cẩn bị chính mình chọc cho phát cười, làm sao cũng cảm thấy chuyện này là không thể. Nào có ai đưa mai hoa lộc làm sính lễ?
Vân Liệt gật đầu, nghĩ đến Cẩn ca nhi có lẽ không biết tập tục triều Đại Hạ, đáy mắt hắn chợt lóe một ý cười, nhưng cũng không có giải thích. Chớ nhìn thần sắc hắn tự nhiên như thế, kỳ thực từ hôm qua đến bây giờ trong lòng Vân Liệt vẫn không có cách nào bình tĩnh được. Vừa nghĩ tới qua ngày hôm nay hai người sẽ chính thức định thân, trái tim Vân Liệt cảm thấy cực kỳ dày vò, hận không thể thời gian trôi qua nhanh hơn chút nữa.
Thấy Vân Liệt gật đầu, vẻ mặt y mơ màng cảm thán một tiếng, rồi đôi mắt sáng lên kinh người, "Thực sự là đưa cho ta? Thế nhưng ta không biết nuôi mai hoa lộc làm sao hết, ngươi phải cùng ta cùng nhau nuôi mới được."
Vân Liệt lại gật đầu, thấy Cẩn ca nhi cười vui vẻ, hắn không nhịn được cúi đầu hôn Cẩn ca nhi một cái, khoảnh khắc như thế hận không thể đem y nuốt vào bụng, mà nụ hôn này, cũng không mấy ôn nhu. Dường như sợ dọa y đi mất, hắn còn đưa tay ôm Cẩn ca nhi vào trong l*иg ngực.
Thân ảnh cao lớn đột nhiên kéo mình áp dưới thân, trên mặt Cẩn ca nhi có chút nóng lên. Nụ hôn này, rõ ràng là không mang theo chút du͙© vọиɠ nào, nhưng lại dâng lên tà niệm trong lòng Lý Cẩn. Nghĩ đến hai người đã định thân, tâm tình của y cực kỳ bay bổng. Lý Cẩn cong cong môi, cười cực kỳ vui vẻ.
Y cũng đưa tay ôm Vân Liệt, trừng mắt nhìn, "Ta muốn hôn lại mới được."
Hết chương 76 – 24/01/2019 _________