Chương 137: Thân thế của Vân Liệt! – hạ

Chuyển ngữ: Yên Vân

*

Phu nhân y đương nhiên có muôn vàn bất mãn với y. Trong Kinh Thành ai lại không biết Vân gia đại công tử Vân Tu Ninh dù cho kinh tài tuyệt diễm, nhưng có thể sống được mấy năm nữa mới là vấn đề. Thê tử Triệu thị của y là một nữ tử kiêu căng tự mãn, trước khi thành thân, còn ngại Vân Tu Ninh là con ma chết sớm, lại không có chức quan gì bên mình. Nàng ta thậm chỉ còn từng năn nỉ cha nương mình nếu có gả vào Vân gia thì hãy gả cho Vân Tu Hàn. Vân Tu Hàn dũng mãnh lại thiện chiến, tay nắm trọng binh, là đối tượng của đông đảo quý nữ chốn Kinh thành.

Bản thân Triệu thị cũng không phải là không động tâm, thế nhưng tự đáy lòng nàng ta vẫn cho là mình sẽ được gả cho tam biểu ca. Tam biểu ca nàng ta là nhi tử thứ ba của hoàng thượng, hết sức ưu tú, khả năng đăng cơ rất lớn, nói không chừng nàng ta sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời này, ai ngờ cố tình lại bị ban cho Vân Tu Ninh? Thánh thượng đích thân hạ chỉ, nàng ta đương nhiên chỉ có thể gả đi.

Sau khi thành thân thấy trượng phu ôn nhu săn sóc, ngược lại nàng ta cũng thật lòng thích một chút. Nhưng ngay sau đó liền xảy ra chuyện, thân đệ đệ nàng ta phóng ngựa hung hãn trên phố đã đạp lên hai đứa trẻ, việc này vừa vặn lại bị Vân lão gia tử nhìn thấy, lão gia tử lúc đó liền sai người đem hắn ta nhốt vào đại lao. Theo luật pháp triều Hạ, phóng ngựa hung hãn khiến người tử vong tương tự như tội cố ý gϊếŧ người, một mạng đền một mạng, Càn quốc công nghĩ đến vô số biện pháp cũng không thể cứu người ra.

Nàng ta khóc lóc cầu xin Vân Tu Ninh nhờ y van nài lão gia tử, nhưng hắn nói cái gì? À, trẻ con vô tội biết bao? Lẽ nào đệ đệ nàng ta không vô tội sao? Người trong Kinh Thành chết dưới tay con cháu thế gian không ít sao? Chỉ những trường hợp nàng biết đã đếm không hết trên hai bàn tay, vậy thì ai lại rảnh rỗi để ý chuyện này? Dưới cái nhìn của nàng, Vân gia chính là không xem quốc công phủ bọn họ ở vào mắt.

Lúc ấy thân thể hoàng thượng đã không tốt lắm, ngài sợ các vị hoàng tử sau khi thượng vị, ngoại thích sẽ tham gia vào chính sự, nên đang có tâm diệt trừ mẫu gia các hoàng tử, thế nên đệ đệ của nàng ta đương nhiên không thể được đặc xá.

Ngày đệ đệ bị chém đầu, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, nên mối hận đối với Vân gia cũng bị thiêu đốt đến cực điểm. Thêm vào đó mẫu thân không chịu nổi bi thương cũng đi theo, phụ thân nàng ta trong một đêm phảng phất như già thêm mười tuổi, quốc công phủ hùng mạnh bỗng gục ngã... Vân gia ngược lại là vui sướиɠ, bởi vì trưởng công chúa được ban cho Vân Tu Hàn.

Nàng ta hận, trước khi xuất giá đã mọi chuyện tốt đẹp đều đặt vào trưởng công chúa, là tướng mạo tốt hơn, hay là xuất thân tốt hơn, cái nào cũng làm cho nàng ta ghi hận, mà hai người thuở nhỏ cũng có chút không hợp, bởi vì đối phương là công chúa cao quý, nên nàng ta chỉ có thể nuốt giận vào bụng. Hiện tại càng hận hơn, hận trưởng công chúa, nhưng càng hận Vân gia hơn, chẳng trách không nhìn mình vào mắt, nguyên lai là muốn bám Tứ hoàng tử leo lên, phải rồi, Vân Tu Ninh dẫu sao cũng là ma chết sớm, Vân gia sao lại có thể hy vọng gì trên người y? Cho nên đáng đời bọn họ bị đàn áp.

Nàng ta không cam lòng.

Trong lúc nàng ta thương tâm, là tam biểu ca vẫn luôn an ủi nàng, nàng ta như bắt được cọng cỏ cứu mạng. Nghĩ đến hắn vì đi cầu xin cho đệ đệ mà bị cấm túc ba tháng, trượng phu mình thì lại không đếm xỉa đến, nàng ta hận càng thêm hận Vân Tu Ninh.

Tam hoàng tử trước giờ luôn giỏi về ngụy trang, thân biểu đệ xảy ra chuyện, hắn dù có đi cầu xin cũng không muốn làm. Nhắc lại chuyện ấy, lúc đó hắn cũng chỉ vô tình đi vào Càn quốc công phủ, đương nhiên không thể không đến xỉa đến. Hiện tại quốc công phủ bị áp chế đến mức độ này, hắn lại càng không chịu nổi việc Vân Tu Hàn cùng trưởng công chúa thuận lợi đến với nhau.

Triệu thị cũng rõ ràng nếu thực sự để Tứ hoàng tử đăng cơ, tam biểu ca sẽ không có kết quả tốt, phụ thân nàng ta, muội muội nàng ta đương nhiên cũng sẽ không ổn. Khi đó nàng đã được chẩn đoán là có mang, nguyên bản nàng ta thậm chí nghĩ đến gϊếŧ chết cốt nhục của Vân gia, nhưng hiện tại ý nghĩ của nàng lại thay đổi, nàng ta không chỉ muốn sinh nó ra, mà còn muốn sinh ra bình an, nàng ta muốn tận mắt nhìn thấy Vân gia sụp đổ.

Có hài tử rồi, nàng ta càng dịu dàng hơn. Có lần trong yến hội có người cố ý nhắc đến đệ đệ đã chết của nàng ta, nàng ta liền đem lời Vân Tu Ninh nói nói ra, truyền đến tai lão gia tử cùng Vân Tu Hàn chính là ý muốn của nàng ta, đại khái cảm thấy thua thiệt nàng ta, nên ngay cả việc bếp núc của Vân gia cũng giao vào tay nàng ta. Nàng ta một mặt cùng Vân Tu Ninh lá mặt lá trái*, một mặt gần gũi với trưởng công chúa.

*lá mặt lá trái - 虚与委蛇: (thành ngữ) ngoài mặt đối xử lịch sự với ai đó nhưng không thật lòng, xã giao cho có lệ

Tam hoàng tử cấu kết với man di, thậm chí đã thỏa thuận xong điều kiện, rằng mấy ngày trước khi trưởng công chúa cùng Vân Tu Hàn thành thân đối phương sẽ tấn công triều Hạ, còn hỗ trợ sẽ lấy mạng Vân Tu Hàn. Ngờ đâu đối phương lang tử dã tâm*, muốn lấy được chỗ tốt từ hắn ta, rồi lại thay đổi, giả vờ khai chiến lại biến thành khai chiến thật. Đối phương còn ước gì triều Hạ thù trong giặc ngoài, càng mong đợi các hoàng tử đấu đá lợi hại hơn nữa, liền cố ý tại ngày Vân Tu Hàn thành thân tấn công triều Hạ.

*lang tử dã tâm - 狼子野心: hay lòng muông dạ thú, nghĩa là con sói con đã có tính hung ác, dã tâm

Bọn họ kế này không thành liền bày kế khác. Trưởng công chúa sau khi thành thân vẫn luôn ở tại phủ công chúa, không bước chân ra khỏi cửa, bên trong phủ còn có trọng binh canh gác. Triệu thị tại Vân phủ không ít kỳ hoa dị thảo, liền mời công chúa đến đây ngắm hoa, thuận tiện trò chuyện một chút. Nàng ta trước đây cũng từng mời qua mấy lần, mà trượng phu cũng đã nói đại tẩu là người tốt, có thể kết giao, thế nên trưởng công chúa không hề có phòng bị đối với nàng ta.

Sau khi trưởng công chúa được mời đến, trên người Triệt tiểu tử lại nổi lên những nốt đỏ, khóc nháo không ngừng. Tiểu tử trắng trẻo non nớt, khi khóc lên tựa như mèo kêu, khiến người ta hết sức đau lòng. Triệu thị sợ lão gia tử lo lắng nên giấu giếm, chỉ cho người báo cho Vân Tu Ninh. Vân Tu Ninh đối với trưởng tử này đặc biệt coi trọng, nên lập tức đến. Theo lẽ, trưởng công chúa nên rời khỏi để tránh hiềm nghi, thế nhưng nàng đã tới đây mấy lần, cũng rất yêu thích Vân Triệt, thấy đứa trẻ xảy ra chuyện như thế, trong lòng nàng cũng khó chịu không thôi. Triệu thị lại quá lo lắng cho hài tử, nên cứ nắm lấy cánh tay nàng khóc mãi, nàng không thể làm gì khác hơn là ở lại, dự định chờ tâm tình nàng ta ổn định rồi lại đi.

Sau đó tất cả trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Nàng và Vân Tu Ninh đều bị hạ thuốc. Khi sự tình phát sinh, Triệu thị cũng ở một bên nhìn cười khanh khách, nàng ta thậm chí ngay cả kẻ thế mạng cũng đã tìm xong rồi. Nói rằng đại nha hoàng của mình ghi hận mình, nên mới cố ý bỏ thuốc cho họ, để nàng ta tận mắt nhìn trượng phu cùng đệ muội cá nước thân mật, nàng ta không phòng bị mới bị trúng kế.

Nhũ mẫu bên người trưởng công chúa bị đẩy ra rồi, mới nhận ra có gì đó không đúng nên vẫn cứ xông vào phòng của nàng ta. Bên người trưởng công chúa đương nhiên có ám vệ, hai nha hoàn hầu hạ bên người nàng cũng có võ nghệ, nhưng cho dù có xông vào, thì khi ấy ván đã đóng thuyền, tấm thân thuần khiết của trưởng công chúa dĩ nhiên đã bị hủy. Hai người vì trúng phải loại thuốc mạnh nhất, hai mắt đỏ ngầu, nên một chút ý thức cũng không có, nhũ mẫu mới liền trực tiếp đánh ngất người, trực tiếp trói Triệu thị lại.

Phát sinh chuyện lớn như vậy, Vân lão gia tử đương nhiên cũng biết.

Sau khi trưởng công chúa biết được chuyện gì đã xảy ra, cả người nàng đều bối rối, nếu như không phải có nhũ mẫu khuyên, nàng đã muốn tự tử. Triệu thị kín miệng, căn bản không khai ra Tam hoàng tử, chỉ nói mình hận bọn họ. Nàng liền trực tiếp xử tử Triệu thị cùng nha hoàn bên mình, nha hoàn bên cạnh mình cũng bị nhũ mẫu xử tử.

Tuy rằng Vân Tu Ninh cũng bị Triệu thị hạ độc, nhưng cũng đã chiếm lấy thân thể của nàng, nên trưởng công chúa rất muốn gϊếŧ y. Nhưng nghĩ đến Vân Tu Hàn, nước mắt liền chảy ra, thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất. Vân Tu Hàn có bao nhiêu kính trọng người đại ca này, nàng đương nhiên hiểu rõ. Khóc mãi cũng khó chịu, nàng liền để nhũ mẫu đưa Vân Tu Ninh sang một gian phòng khác.

Thân thể Vân Tu Ninh vốn yếu nhược, lại trúng phải loại thuốc này, mãi cho đến bốn ngày sau mới tỉnh lại, căn bản không biết rằng y và trưởng công chúa đã xảy ra chuyện gì. Khi lão gia tử quỳ xuống xin thỉnh tội, trưởng công chúa chỉ lắc đầu ly khai Vân phủ. Là bản thân nàng không có lòng cảnh giác, không nghe lời khuyên của nhũ mẫu, cứ mãi tiếp xúc với Triệu thị, hơn nữa còn tự cho rằng họ là khuê mật, thì sao lại có thể trách người khác?

Khi tin tức Triệu thị bị nha hoàn mưu hại mà bỏ mình truyền tới, Tam hoàng tử đã đập vỡ vài chiếc cốc. Hắn vốn tưởng rằng biểu muội thất thủ, nhưng sau đó khi phát hiện trưởng công chúa cả cung yến cũng không tham gia, mới ý thức được chuyện gì. Cả hoàng thượng cũng phát hiện nàng có gì không đúng, cuối cùng nàng vẫn giấu, sự tình cũng đã phát sinh, lại nói nữa thì có ích gì? Sẽ chỉ khiến đệ đệ thương hại, mà điều nàng vốn không cần nhất chính là sự thương hại.

Đến lúc biết được mình mang thai, thì hài tử cũng đã ba tháng.

Ban đầu trưởng công chúa vốn cũng không nhận ra được có gì không đúng. Nàng khi còn bé đã từng rơi xuống nước, nên kinh nguyệt cũng không quá chuẩn, thường thì ba tháng mới đến một lần. Trước khi thành thân thái y vẫn luôn điều trị thân thể cho nàng, còn căn dặn nàng sau khi thành thân không nên gấp gáp, bởi vì nàng nhiễm hàn rất nặng.

Nàng căn bản không nghĩ tới mình sẽ mang thai, nên khi biết mình mang thai liền mãi ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cũng không nỡ tàn nhẫn bỏ đi. Nàng khóc một lần rồi lại một lần, hận trời cao sao lại bất công đối với nàng như vậy, lại cảm thấy may mắn vì còn phải rất lâu Tu Hàn mới có thể trở về được. Thời điểm thai động, trưởng công chúa rốt cục cũng nhận mệnh, đây là nhi tử của nàng, xem như sinh ra được mà không thể nuôi bên mình được, nàng cũng không muốn cướp đoạt cơ hội được sinh ra của nó. Đây dù sao cũng là một tiểu sinh mệnh, chẳng phải là một thứ linh tinh gì cả.

Nhưng đây cũng là sự tồn tại của tội ác. Rõ ràng không nhớ ra được đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ tới đây là hài tử của nàng cùng một người khác, nàng liền đau thấu tim gan. Nàng căn bản tưởng tượng được Tu Hàn biết được thì sẽ như thế nào, nàng thậm chí còn từng oán thán Vân Tu Hàn tại sao lại bỏ lại nàng trong đêm động phòng ấy.

Nếu như hai người viên phòng ngay từ đầu, thì Triệu thị cũng sẽ không nghĩ ra một kế hoạch độc ác như thế! Cũng sẽ không có đứa bé này! Nhưng oán hận thì có ích gì? Đó là nam nhân mà nàng yêu mấy năm ròng, nàng từ mười hai tuổi đã muốn được gả cho hắn, thật vất vả mới có thể thành thân, nàng không muốn để bất cứ chuyện gì ngăn trở bọn họ, cho dù là con trai của mình cũng không được.

Nàng vừa hổ thẹn vừa bất an, biết rằng sẽ có lỗi với hài tử, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều đến như vậy. Nhũ mẫu nói rất đúng, nàng không thể vì một hài tử mà chôn vùi cuộc đời mình. Thời điểm mang thai, nàng liền để nhũ mẫu hỗ trợ tìm mấy vài gia đình tốt, thậm chí còn lựa chọn xong người để cho hài tử. Đó là một đôi phu thê hiền lành, lại không có con, nhất định có thể đối xử tốt với nó.

Nhưng mà, nàng căn bản không nghĩ tới Vân Tu Hàn ở nơi chiến trường xa xôi lại đột ngột trở về. Cũng chính cái ngày nàng hạ sinh, Vân Tu Hàn đột nhiên nhận được một phong thư, nên mới trở về. Lúc đó vừa lúc thắng trận, đang định cấp báo đến triều đình, khải hoàn hồi triều. Trong thư nói rằng trưởng công chúa cùng đại ca hắn thông da^ʍ, hoài hài tử. Hắn đương nhiên không tin, đại ca làm người thế nào hắn còn không rõ ràng sao? Thà chết cũng sẽ không làm chuyện như vậy, hắn khịt mũi coi thường. Lại nói, có hắn rồi, trưởng công chúa làm sao có khả năng coi trọng một nam nhân khác?

Vân Tu Hàn không tin, nhưng hai chữ hoài thai ấy, lại làm cho hắn nóng nảy bất an. Sự vụ của tướng quân hắn liền giao lại cho phó tướng, lại suốt đêm rong ruổi trở về. Trên đường trở về còn cảm thấy rằng mình trông gà hóa cuốc*, nhịn không được phì cười. Phủ công chúa có trọng binh canh gác, cả một con ruồi cũng không lọt vào được, vậy có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đến khi chạy về phủ mới phát hiện công chúa không có ở phủ công chúa, gian phòng của nàng tuy rằng mỗi ngày đều có người quét tước thu dọn sạch sẽ, nhưng rõ ràng chưa từng có người ở, tim Vân Tu Hàn bỗng muốn rơi xuống.

Nghĩ đến trong thư có nói đến biệt trang, hắn cố gắng càng nhanh càng tốt đến thẳng nơi đó. Biệt trang mặc dù có trọng binh canh gác, mỗi người đều biết hắn, cũng biết trưởng công chúa coi trọng hắn như thế nào. Những thị vệ này căn bản không biết chuyện công chúa mang thai, lại không dám tổn thương Vân Tu Hàn, nên Vân Tu Hàn cứ trực tiếp xông vào. Lúc đó trưởng công chúa vừa hạ sinh, phòng sinh vẫn chưa xử lý gọn ghẽ, cả người hắn lúc ấy như muốn bạo phát, kém chút nữa đã bóp chết nàng.

Trưởng công chúa cũng là người kiêu ngạo, thấy hắn không phân tốt xấu liền chất vấn gian phu là ai, đối với nàng một chút tín nhiệm cũng không có, tâm nàng liền lạnh lẽo không thôi. Bỗng chốc oán hận đối với hắn vượt lên tất cả, nhưng dù cho có tức giận, nàng đương nhiên sẽ không nói sự thật. Thật sự mà nói đứa trẻ này sẽ khiến cho bọn họ và cả Vân Tu Ninh cả đời này cũng không còn khả năng nhìn nhau nữa. Nàng bảo hắn biến đi, biến về chiến trường kia.

Hắn bị đố kị chiếm cả tâm trí, đến nỗi kém chút nữa đã bóp chết đứa trẻ, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng liếc nàng, rồi ly khai biệt trang. Trong thư nói rằng nàng cùng đại ca sinh tình lẫn nhau, nên mới có đứa trẻ này, Vân Tu Hàn đương nhiên không tin. Sự thực chứng minh, một năm nay đại ca căn bản chưa từng ra khỏi phủ, nhẩm tính ngày, lúc trưởng công chúa mang thai, thì đại tẩu vừa qua đời, đại ca vì bi thương quá độ còn ngất xỉu mấy ngày, cả một khoảng thời gian dài cũng không ra ngoài. Thế nên đối với chuyện này Vân Tu Hàn không hề có chút hoài nghi nào.

Mãi đến tận khi hai người bọn họ càng nháo càng căng, đứa trẻ cũng bị Vân Tu Hàn ném đến Phổ Quang Tự, Vân Tu Ninh mới nhận ra được có gì đó không đúng. Y từng hỏi Tu Hàn, nhưng hắn không muốn nói bất cứ điều gì.

Vân lão gia tử mặc dù biết việc này, nhưng lại chỉ có thể làm bộ không biết.

Mãi đến khi Vân Tu Hàn hòa ly, Vân Tu Ninh mới phát giác ra được chuyện gì. Y men theo manh mối mà tra được một ít, nhưng cũng không dám nghĩ sâu, cuối cùng mới hẹn trưởng công chúa gặp mặt một lần.

Tất cả là tạo hóa trêu người.

Hết chương 137 – 03/04/2020

_________

*trông gà hóa cuốc - 草木皆兵 (thảo mộc giai binh)

Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc. (theo vtudien.com/trung-viet)

_________

Yên: lẽ ra đã đăng chương này ngày hôm qua như đã hứa, nhưng chương này quá trời quá đất chữ, edit xong cũng hết hơi để beta, nên hôm nay mới beta rồi đăng. vậy đó. ^.^

Haizzz, người lớn đấu đá nhau, người chịu khổ nhất là Liệt ca. Nhưng cuối cùng ảnh đã có gia đình riêng của mình rồi, vui cho ảnh. Đáng khen là dù lớn lên trong tình cảnh như vậy, nhưng ảnh cũng không nuôi hận thù, chỉ không nhìn mặt nhà đó thôi. Số phận con người tùy thuộc vào tư duy của mỗi người.