Chuyển ngữ: Yên Vân (truyenhdt.com yentieu520) * "Ta đưa ngươi đi." Vân Liệt bế Cẩn ca nhi lên.
Hắn hít sâu một hơi, khuôn mặt trước sau vẫn luôn bình tĩnh bỗng lộ ra một tia thấp thỏm hiếm thấy, đến ngữ khí cũng không khỏi có chút gấp, "Hiện tại thế nào? Bụng còn khó chịu không? Muốn sinh thật, hay đơn thuần chỉ là muốn đi nhà xí?"
Cẩn ca nhi đang khẩn trương, bị hắn hỏi như thế càng khẩn trương hơn, vỗ hắn một cái, "Ngươi yên tĩnh một chút coi."
Vân Liệt buồn cười cọ cọ mặt y, thấy y căng thẳng không thôi, thì trái tim ngược lại lại bình tĩnh, "Đừng sợ, ta sẽ vẫn luôn bên ngươi."
Có luôn bên y thì cũng không thể thay y sinh được, Cẩn ca nhi ôm bụng, căng thẳng đến tay cũng có chút run. Y không ngừng làm tâm lý ám thị cho mình, sợ cái gì mà sợ, cắn răng một cái là xong, nữ nhân còn không sợ, mình một nam nhân thì có gì mà căng thẳng.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng nhịp tim của y vẫn nhanh đến đòi mạng, cảm giác như bảo bảo có thể trực tiếp nhảy ra ngoài. Y đưa tay nhéo cánh tay Vân Liệt mới hơi tốt hơn một chút.
Vân Liệt an ủi một câu, "Không có chuyện gì, hết thảy đều đã chuẩn bị xong, đợi lát nữa chúng ta liền tiến vào phòng sinh."
Nhóm nhũ mẫu ở tại hậu viện đang đợi lệnh bất cứ lúc nào, mọi người đã chuẩn bị được hai tháng.
Thanh âm Vân Liệt vô cùng thận trọng, mang theo sức mạnh khiến người ta yên tâm, thế nên Cẩn ca nhi dường như đã hơi thả lỏng một chút.
Ngày thường thì y vô tư, tất cả mọi người thì lo lắng, y lại tựa như một người không có chuyện gì, cảm thấy đó như là chuyện đương nhiên, mình là người phúc lộc song toàn, mệnh rất lớn. Không hiểu sao, đến khi chuyện xảy ra, y lại đột nhiên sợ, hết thảy cảm xúc bỗng cùng nhau dâng lên. Mũi y đột nhiên chua xót, ngẩng mặt, "Vân Liệt, nếu như ta khó sinh thì làm sao bây giờ?"
"Chớ nói nhảm, nhũ mẫu nói, thai vị rất tốt, không có việc gì."
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu ta thật sự khó sinh, chúng ta phải bảo đảm hài tử, hai đứa trẻ thêm Minh Minh nữa là ba đứa, ngươi phải nuôi dưỡng chúng thật tốt, không được ghét bỏ chúng."
Vân Liệt nhăn chặt mày lại, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ kia càng lạnh lùng hơn. Hắn ôm chặt Cẩn ca nhi trong tay, tiếng nói bỗng có chút khàn khó giải thích được, "Chớ nói nhảm, tất cả sẽ không có chuyện gì."
Lý Cẩn chỉ là không yên lòng về hài tử, nên đáy lòng thấp thỏm không thôi, nên mới nói đến chuyện này, sợ rằng mình sẽ đi thẳng một mạch.
Nói nói vài câu đã tới nhà xí. Lý Cẩn đã cố ý tìm người thiết kế một chút, ngồi tương tự với bồn cầu hiện đại, bên trong được thu thập rất sạch sẽ, mặc dù là mùa hè, nhưng cũng không có mùi lạ.
Lý Cẩn có chút run chân, Vân Liệt sau khi đặt y xuống, phải một lúc chân mới đứng vững. Giao phó xong, y mới yên lòng một ít, thấy Vân Liệt liên tục nhìn chằm chằm vào mình, động tác lấy ra của y liền ngừng một chút.
"Ngươi đi ra ngoài trước, ta ổn hơn rồi."
Biết rõ hắn không yên lòng, Cẩn ca nhi nói, "Không sao, tỷ tỷ không phải đã nói chưa đến mấy canh giờ chưa sinh xong sao? Khẳng định sẽ không nhanh như vậy đâu."
Vân Liệt vẫn một tất không rời mà trông chừng y, ánh mắt của hắn sâu thẳm. Cũng không biết có phải là vì căng thẳng hay không, mà gân xanh trên cánh tay hắn lại lộ ra, vẫn còn may vì không phải là ban ngày lại có y phục che chắn, nên Cẩn ca nhi mới không thấy. Hắn hôn lên mắt Cẩn ca nhi, trầm giọng nói, "Cùng nhau."
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy mà có thể tiểu ra mới là lạ.
Lý Cẩn có chút 囧.
Cảm giác khó hiểu khi y cứ đứng yên, Vân Liệt liền trực tiếp đứng phía sau y, ôm eo y để y tựa vào người mình. Thân thể hắn cao to, nhiệt độ thân thể vẫn luôn rất cao, ban đêm tựa vào như thế lại rất thoải mái, tâm tình khẩn trương của Cẩn ca nhi hơi thả lỏng một chút.
Ban đêm ở Trúc Khê thôn thật sự rất đẹp, bầu trời đêm mênh mông vô tận, sao đầy trời nhấp nháy như một cái chớp mắt, cực kỳ đẹp đẽ, ánh trăng nhu hòa tỏa ra, dù không có đèn nhưng cũng có thể thấy rõ cảnh sắc chung quanh.
Dưới bầu trời đêm mênh mông, bầu không khí trong lành, khung cảnh ấy khiến Cẩn ca nhi trái lại không khẩn trương nữa, bỗng chốc cảm giác không thoải mái cũng tan đi.
Bỗng Cẩn ca nhi thở một hơi khó hiểu, biết rõ sớm chết sớm siêu sinh, nhưng có thể kéo thêm thì cứ kéo thêm, như thế đã là mừng thầm không thôi.
Rửa tay xong, sau khi trở lại giường, Vân Liệt vẫn hỏi, "Thật không sao?"
Lý Cẩn đẩy đầu của hắn một cái, có chút buồn bực, cứ tưởng là đã tới lúc sinh thật rồi, ai ngờ lại sợ bóng sợ gió một hồi, "Nhất định là bị ngươi hỏi làm căng thẳng. Ngươi không thể sốt ruột được, ngươi quýnh lên, bảo bảo cũng sẽ gấp gáp theo."
Hoàn toàn không đề cập đến chuyện chính mình sốt ruột.
Vân Liệt hôn lên môi y. Cẩn ca nhi sợ ngứa, mà Vân Liệt cứ cà cà cổ y, cái đầu lù xù cọ cọ khiến y không nhịn được mà xin tha, "Không trách ngươi được chưa? Làm ta sợ muốn chết, mới vừa nãy, ta còn cho là thật sự sinh rồi."
"Coi như là sinh thật sự, cũng không thể lại nói bậy như vậy."
Cẩn ca nhi có chút chột dạ, vừa nãy y chỉ là đột nhiên căng thẳng lợi hại, lại sợ chính mình thật không qua được, Vân Liệt sẽ giận chó đánh mèo đến hài tử, như vậy bảo bảo kia sẽ có bao nhiêu là thảm. Nghĩ đến điều này, tim y liền không có cách nào bình tĩnh được, nhất là khi mang thai tâm trạng có chút không tốt, tâm tình tới nhanh đi nhanh, vô cùng tùy hứng.
Y hôn lên mắt Vân Liệt, gật gật đầu, "Lúc nãy có phải là đã dọa ngươi không? Yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì, cái gì ta không được, chứ mệnh lại rất lớn, lúc trước Lý lão thái muốn lấy mạng ta, té vỡ đầu chảy máu còn không chết được, sau này lại té một lần, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm mất mạng, còn ta lại lần nữa sống lại. Không phải mạng lớn thì là gì? Diêm vương gia sẽ không dễ dàng bắt ta đi, chúng ta còn phải cùng nhau biến thành tiểu lão đầu nữa mà."
Nghĩ đến từ đại lão đầu trong lời Vân Liệt, Cẩn ca nhi cười không dừng được, "Không đúng, ngươi muốn làm đại lão đầu mà."
Tim Vân Liệt co chặt lại, hắn ôm chặt Cẩn ca nhi vào lòng, "Đúng, một tiểu lão đầu một đại lão đầu, sau này không sinh nữa, chúng ta chỉ sinh một lần, nếu như ngươi còn muốn hài tử thì liền chờ đợi bọn hắn lớn rồi, bảo chúng sinh mấy đứa, tiểu tôn tử hay tiểu tôn nữ đều như nhau, đứa nào không nghe lời thì liền lấy gậy gõ."
Lý Cẩn, "Ngươi đừng gõ, chỉ liếc mắt một cái phỏng chừng tất cả bọn chúng đã chạy đi, ta sẽ cầm gậy đứng một bên chặn lại."
Hai người nhìn nhau, không nhịn được đều bật cười.
Cẩn ca nhi sờ sờ mặt Vân Liệt, cong cong môi, y thích nhất là nụ cười Vân Liệt, khiến cho gương mặt ngày thường vẫn luôn lạnh lùng khi cười lên, bỗng lại thấy có cảm giác thành công thế nào đó.
Y hôn lên môi Vân Liệt, không nhịn được liếʍ liếʍ, duỗi đầu lưỡi cọ lên đầu lưỡi hắn.
Hô hấp Vân Liệt ngưng lại, cẩn thận che chở bụng y, hôn môi y. Môi lưỡi quấy quýt nhau, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước, rõ ràng chỉ là một nụ hôn đơn thuần, nhưng lại khiến vầng trăng kia xấu hổ phải nấp sau đám mây.
Họ hôn nửa ngày, mãi đến khi lượng hô hấp của Cẩn ca nhi không đủ, mới khó khăn mà dừng lại. Hô hấp Vân Liệt có chút nặng nề, ánh mắt cũng càng thâm trầm.
Lý Cẩn có ý đồ xấu mà cắn cắn hầu kết hắn, "Còn có thể nhẫn sao?"
Bên trong ánh mắt Vân Liệt dường như có ánh lửa đang nhảy nhót. Hắn đưa tay sờ Cẩn ca nhi, tiếng nói đặc biệt gợi cảm, "Chính ngươi cũng như vậy, còn dám trêu chọc?"
Lý Cẩn cười né đi, "Đừng lộn xộn, lại không ngủ nữa thì trời cũng sáng mất."
Kìm nén tuy rằng không thoải mái, nhưng hai người cũng không dám thật sự làm gì, nhẫn lại nhẫn cũng bình tĩnh lại được.
Vân Liệt đến gần hôn lên bụng y.
"Ngủ đi."
Bụng hơi lớn, Cẩn ca nhi phải ngủ nghiêm mới tương đối thoải mái. Vân Liệt ôm y vào lòng, trước ngực áp vào lưng y, một tay ôm eo Cẩn ca nhi, một tay sờ bụng y.
*
Hừng đông đến, hai người bỗng dậy trễ hiếm thấy.
Lý Uyển đã làm cơm xong, còn họ mới thu thập xong, biết được nửa đêm họ sợ bóng sợ gió một hồi, Lý Uyển buồn cười không thôi, "Nước ối vỡ mới thật sự là đến lúc sinh, các đệ thả lỏng một chút, đừng lo lắng quá. Cửa ải sinh con này, tiểu ca nữ nhi nào mà không phải trả qua? Không có gì đáng sợ, suy nghĩ lại cũng không quá đau, nhịn một chút liền qua rồi."
Lý Uyển chỉ là muốn an ủi y. Lúc trước, khi nàng sinh Thần ca nhi đã cảm thấy xương cốt như muốn gãy lìa ra, đau đến hận không thể va đầu vào tảng đá. Bởi vì đau đến không có khí lực, mà kém chút nàng đã buông xuôi, nàng là người mạnh mẽ, nên vẫn cứ cắn răng gắng gượng vượt qua, đến khi hài tử ra đời, cả người liền hôn mê bất tỉnh.
Bất quá cũng có người không đau, như là Lan đại nương mệnh rất tốt, mỗi lần sinh con tốc độ đều đặc biệt nhanh, bụng chỉ đau một chút thì hài tử đã sinh ra, khiến một toán nữ nhân ước ao không thôi.
Lý Cẩn cười cười, "Tỷ, yên tâm đi, đệ một nam nhân dù sao cũng có thể chịu đựng tốt hơn các tỷ."
Thấy tỷ tỷ ninh canh sườn, y uống đến hai bát mới dừng lại.
Vừa ăn xong bữa sáng, liền có một chiếc xe ngựa đến trước nhà.
Tiểu A Phúc nhảy xuống trước tiên, mấy tháng không gặp nó dường như đã cao hơn một chút, trên mặt vẫn toát ra nét trẻ con, khuôn mặt thanh tú không thôi.
"Công tử, oa, bụng lớn như vậy sao? Có phải là sắp sinh không?"
Nó chạy thẳng một mạch tới, sợ nó đυ.ng phải Cẩn ca nhi, Cố Tử Ngọc cau mày, kéo lấy nó, "Lại chạy như bị truy sát, chậm chút thì chết sao?"
Tiểu A Phúc hướng hắn làm một cái mặt quỷ, rồi cẩn thận từng li từng tí một tiến đến bên người Cẩn ca nhi, ngẩng lên gương mặt nhỏ.
"Ta có thể sờ sờ chứ?"
Lý Cẩn cười cười, đương nhiên chưa kịp nói ra chữ nào, Vân Liệt đã tối sầm mặt đứng chắn ngay trước người y.
Tiểu A Phúc có chút sợ hắn, chỉ bĩu môi mà không dám lên tiếng.
Cố Tử Ngọc gõ xuống đầu của nó, một tên tiểu hán tử, cái này không phải là muốn ăn đòn sao.
"Cái đồ ngốc này không có một chút ý thức mình là tiểu hán tử, Vân công tử đại nhân độ lượng chớ cùng nó tính toán."
Tính tình A Phúc trẻ con, cho dù ở triều Đại Hạ này tuổi tác không xem là nhỏ, nhưng đặt ở hiện đại thì bất quá nó cũng chỉ là một học sinh cấp hai mười lăm tuổi mà thôi. Lý Cẩn buồn cười kéo kéo ống tay áo Vân Liệt, "A Phúc còn nhỏ, người đừng hù hắn."
A Phúc ngày thường mới không thừa nhận là mình nhỏ, nhưng giờ khắc này nghĩ đến quyền lợi khi là hài tử, nó gật gật đầu không ngừng, "Đúng rồi, ta còn chưa qua sinh thần mười lăm tuổi nữa, nương ta cũng nói, người mang thai, tháng còn nhỏ thì không thể để quá nhiều người sờ, hiện tại sờ sờ thì không có chuyện gì, đúng rồi, trên người con nít* có chứa linh khí, sờ một cái còn có thể mang đến phúc khí cho bảo bảo." Nó tiến tới gần, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bụng Cẩn ca nhi.
Cố Tử Ngọc giật giật khóe miệng, có con nít* nhà ai mà lớn như vậy không.
*hai chỗ "con nít" này đúng ra là "hài tử", nhưng mình để là "con nít" cho dễ hiểu ý của truyện nha. Còn mang linh khí nữa, sao không tu tiên luôn đi?
Lý Cẩn cũng cười không dừng được, "Ai u, linh khí của ngươi dáng dấp ra sao?"
A Phúc bị bọn họ cười đến đỏ mặt, nhịn không được mà lầm bầm một câu, "Linh khí là vô hình, đương nhiên các ngươi không nhìn thấy rồi, không cho cười, không cho sờ thì thôi."
Cẩn ca nhi thật sự cũng không ngại để nó sờ một chút, nhưng không biết sao, khi thấy Vân Liệt che chở như thế, lại không thể làm gì khác hơn là trấn an nó một chút, "Không có gì hay để sờ hết, sau này chờ ngươi thành thân liền biết."
Tiểu A Phúc chu chu miệng.
Lý Cẩn cười nói, "Nhanh vào nhà đi, ngày hôm nay rảnh rỗi sao? Ngọn gió nào thổi các ngươi tới?"
Tiểu A Phúc nhất thời tinh thần liền phấn chấn lên, "Chúng ta có tin tức tốt nói cho ngươi nha."
*** Tác giả có lời muốn nói: Tiểu A Phúc: Muốn sờ bụng. Cố Tử Ngọc: Tự sờ ngươi đi. Tiểu A Phúc: Không có bảo bảo. Cố Tử Ngọc: Lại đây, ta cho ngươi một đứa.Hết chương 121 – 23/07/2019 _________
Yên: kể nghe, hôm trước tui mới đi tiệc, bạn trai con bạn thân tui tổ chức một bữa tiệc nhỏ bất ngờ, vì ý đồ ban đầu chỉ là đi ăn cùng mấy đứa bạn thôi, xong được nửa tiệc, ổng cầu hôn bạn tui, có hoa có nhẫn luôn. Trời ơi, tự nhiên tui cũng muốn được như vậy.