“Dì Quế à, con không có ỷ lại gia đình, con có làm việc ạ.” Lâm Bạch Ngô cúi đầu, ngón tay thon dài miết mép bàn, đầu ngón tay ửng hồng.
Giọng nói của Lâm Bạch Ngô dịu dàng như sáp, Trương Lan Quế không thể không nhìn vào khuôn mặt của hắn, hắn có một cái mũi nhỏ và cái miệng chúm chím, nhưng đôi mắt rất to, giống như một con nai mới sinh, đầy vẻ rụt rè.
Trương Lan Quế không phải là người có lòng dạ độc ác vô phương cứu chữa, nhưng nghĩ đến cô con dâu sắp sinh, hai đứa đầu là một trai một gái, bà đã mời đại phu trấn bên chẩn mạch, đứa tiếp theo rất có thể đó là một bé trai
Con trai thì khác, đó là hạt giống duy nhất trong gia đình, vì vậy bà không thể bỏ qua cơ hội này.
Cô kéo Lâm Bạch Ngô ngồi xuống: "Ây da, con nói con có làm việc, con có thể làm gì chứ? Chẳng qua là giặt giũ may vá mà thôi, cũng không thể giúp gì nhiều cho gia đình. Có khác gì với ỷ lại gia đình đâu."
Lâm Bạch Ngô biết mình vô dụng, phụ thân suốt ngày chạy đôn chạy đáo, tuổi đã cao lại còn phải đi ra ngoài trong lúc tuyết rơi đầy trời chỉ để kiếm một lượng nửa lượng bạc vụn.
Trương Lan Quế lại nói: "Con có biết Ngô gia trấn bên không? Họ kinh doanh ngọc khí, vì thế rất giàu có. Đại lão gia nhà đó muốn nạp tứ phòng, không quan trọng trai hay gái, chỉ cần tướng mạo thanh tú là được."
"Tứ phòng..." Lâm Bạch Ngô cúi đầu, mái tóc gãy trên trán đung đưa trước mắt.
"Con đừng coi thường danh vị tứ phòng, rất nhiều người vội vã đưa con trai qua đó, Ngô gia rất giàu có, chỉ riêng của hồi môn đã nhiều như vậy." Bà ấy lẩm bẩm đến con số trước mặt Lâm Bạch Ngô, lại nói: "Số ngân lương tuyết hoa thực sự đủ để lệnh tôn an hưởng tuổi già."
Lâm Bạch Ngô dùng răng cắn chặt môi dưới, môi vốn đã đỏ ửng, lúc này lại giống như cắn một quả anh đào, trông thật đáng thương.
Trương Lan Quế thấy có thể lay động, liền mạnh mẽ thuyết phục: "Hơn nữa, con đã mười tám tuổi rồi. Có trai gái nào ở thôn Thượng Hà đã mười tám tuổi vẫn chưa kết hôn đâu. Nhà khác thì dì không nói, nhưng nhà con chỉ có con và lệnh tôn, ngoài kia biết bao người đang bàn tán, nghị luận kia kìa."
Nghe vậy, khuôn mặt của Lâm Bạch Ngô trở nên tái nhợt, hắn vốn khác người, từ lâu đã quen với việc bị bàn tán, nhưng phụ thân xưa nay ngôn hành đoan chính, tại sao ông phải bị oan? Hắn nói: "Dì Quế à, dì đang nói bậy gì vậy, chuyện con không thể gả đi thì có liên quan gì đến phụ thân!"
Thấy hắn khó chịu, Trương Lan Quế vội vàng xin lỗi, bà ấy đã làm bà mối nhiều năm, giỏi nhất thay đổi sắc mặt: “Ôi, ta nói bậy bạ rồi, con đừng dì Quế này. Nhưng mà, miệng mọc trên người người khác, chúng ta không thể quản được. Dì Quế nói câu này hơi khó nghe, thân thể con như vậy khó mà sinh đẻ, không dễ tìm nam nhân để gả đi."
“Vậy thì con sẽ không gả nữa ạ.” Lâm Bạch Ngô nói rất nhẹ giọng, nhưng chủ ý rất chính xác.
"Con đang nói bậy gì vậy? Lệnh tôn vì hôn sự của con đã hao tâm tổn sức, đi đến Chu gia thôn tây mấy lần rồi, chính là muốn mai mốt cho con."
“Chu gia... Chu Vân Sơn?” Cổ họng Lâm Bạch Ngô nghẹn lại, hai tay nắm chặt vạt áo, muốn nghe đáp án, lại không dám nghe.
"Là Chu Vân Sơn đó. Chỉ tiếc hắn có một bà mẹ cố chấp, nói gì cũng không chịu. Thấy đứa con trai đã đến tuổi lấy vợ, đã định hôn sự rồi."
Lâm Bạch Ngô tim đập thình thịch, hắn cũng không biết lúc này giọng nói của mình đang run lên: "Khi nào thì bọn họ thành thân?"
Trương Lan Quế lấy ra chiếc khăn tay, lắc lắc: "Dù sao cũng phải đợi đến mùa xuân, tuyết rơi dày như vậy, có thể sạt núi."
Phụ thân chưa bao giờ nói với hắn về những điều này.
Lâm Bạch Ngô vốn là người hướng nội, vì là song nhi nên rất ngại kết bạn với người khác, nhưng Chu Vân Sơn thì khác.
Chu gia sống bằng nghề săn thú rừng, khi trong làng không có thịt để ăn, gia đình hắn vẫn sống sung túc. Đại lão gia Chu gia, Chu Niên Phong là một người có trái tim ấm áp, luôn giúp đỡ bất cứ ai gặp khó khăn, nhưng vợ của Chu Niên Phong, Vương thị là người rất khó hòa đồng.
May mắn thay, tính cách Chu Vân Sơn giống phụ thân y, với một trái tim nhân hậu, đã nhiều lần giúp đỡ Lâm Bạch Ngô.
Hai người trạc tuổi nhau, từ nhỏ luôn chơi với nhau, Chu Vân Sơn trèo cây hái quả, luôn để lại quả to nhất cho hắn, khi cùng đại lão gia Chu Niên Phong đi săn, y luôn bắt một con thỏ nhỏ cho hắn.
Chu Vân Sơn lúc đầu không hiểu, khi thấy con chó săn ngậm một con thỏ xám trong miệng trở về, Chu Vân Sơn cảm thấy da thỏ rất tốt nên vội vàng chạy lại tặng cho cho Lâm Bạch Ngô.
Nhưng y không ngờ là, Lâm Bạch Ngô nhìn con thỏ xám lập tức khóc, đôi mắt to của hắn rưng rưng,
hắn ôm con thỏ nhỏ tựa như muốn cứu sống.
Về sau, Chu Vân Sơn chỉ bắt những con còn sống đưa cho hắn, thỉnh thoảng y lại mang về một bông hoa nhỏ màu vàng hái trong rừng, đẫm chút sương núi và ánh nắng ban mai... những điều này như sưởi ấm ký ức hắn.