Thấy hắn bận rộn như đàn ong vỡ tổ, Lâm Đại Xuyên nói: "Con đi nghỉ đi, phụ thân không đói."
Đã muộn như vậy rồi, Lâm Đại Xuyên phải khởi hành thôi.
Ông liếc nhìn Lâm Bạch Ngô, kẻ còn đang bận rộn trong bếp, quát: "Con à, con đừng làm nữa, phụ thân phải ra đi rồi, lát nữa ta sẽ mang ngân lượng về để con may áo mới!"
Gió quá lớn, kẻ ở bên trong không nghe thấy, vẫn đang loay hoay việc của mình.
Lâm Đại Xuyên nhướng mày, cẩn thận ôm hai quả trứng trong tay trở về chuồng gà, con gà mái già lập tức dang rộng đôi cánh kêu lách cách để bảo vệ trứng.
Ông đội chiếc nón tre, mở cửa đi ra ngoài.
Gió Bắc nổi lên, hoa tuyết bay đầy trời. Tuyết càng lúc càng lớn, sắp đến mắt cá chân rồi, ông đã bị sụt hố.
Lâm Bạch Ngô chất đầy một túi thức ăn, khi hắn đi ra, đã không thấy Lâm Đại Xuyên nữa rồi.
Hắn vội vàng mở cổng đuổi theo, nhưng trên con đường tuyết trắng chỉ nhìn thấy một vài dấu chân, Lâm Bạch Ngô không đuổi kịp, liền giậm chân: “Sao người không đợi con!"
Hắn tức giận cầm đồ ăn quay vào nhà, vừa định khóa cửa lại thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?"
"Đến cả ta ngươi cũng không nhận ra sao, dì Quế đây."
Người đến là Trương Lan Quế, một bà mối nổi tiếng ở thôn Thượng Hà.
Lâm Bạch Ngô đang mặc y phục mỏng manh, hắn đang rùng mình vì lạnh, run rẩy trả lời: "Thân phụ đã lên thị trấn rồi."
Quả nhiên, giọng nói bên ngoài dịu lại, nhưng một lúc sau, giọng nói gay gắt lại vang lên: "Bàn bạc với ngươi cũng được, ngoài này lạnh lắm, mau mở cửa cho ta vào."
Lâm Bạch Ngô rất miễn cưỡng, nhưng hắn vẫn mở cửa để bà ta vào.
Lâm Bạch Ngô đã mười tám tuổi rồi, một nam nhân mười tám tuổi bị xem là quá tuổi kết hôn.
Người trong làng này lấy nhau, há để tâm chuyện thích hay không, miễn là biết cách sống, biết thương người là được.
Lâm Bạch Ngô không phải là người ‘nói như rồng leo làm như mèo mửa’ càng không phải ra vẻ không muốn kết hôn, nhưng mà với điều kiện của hắn, thực sự không ai muốn cưới.
Lâm Bạch Ngô được Lâm Đại Xuyên nhặt về.
Mười tám năm trước, một đứa bé sơ sinh được đặt dưới gốc cây ngô trắng đầu thôn, đứa bé bên trong co ro như một đứa trẻ sơ sinh, hai tay bụm chặt lấy miệng.
Bên trong chiếc chăn mỏng quấn đứa bé, có một mảnh giấy ghi ngày tháng năm sinh, ngoài ra không có gì khác.
Lâm Đại Xuyên ôm đứa bé và đi hỏi từng nhà, đứa bé không lớn nhưng trông rất đẹp trai, có rất nhiều người muốn nhận về nuôi.
Nếu là bé trai thì giữa hai lông mày phải có một nốt ruồi, nhưng đứa bé này không có, khó mà xác định là trai hay gái.
Lâm Đại Xuyên sợ rằng đó có thể là một cô gái nhỏ, vì vậy ông không dám nhìn, chỉ đành nhờ vợ của trưởng thôn cởi y phục của nó ra để xem..
Những người phụ nữ nhìn kỹ vào giữa lông mày của đứa bé một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy một nốt ruồi rất mờ và nhỏ dưới ánh sáng mặt trời.
"Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, là song nhi."
"Cái nốt ruồi nhạt như vậy, khó sinh đẻ lắm."
"Nếu không phải như vậy, sao phụ mẫu lại nhẫn tâm vứt đứa bé đi?"
Những người phụ nữ bàn luận rôm rả, sau đó trả lại đứa bé cho Lâm Đại Xuyên. Những kẻ vốn muốn nhận nuôi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.
Lâm Đại Xuyên cảm thấy bối rối, không biết phải làm gì.
Ông đã ngoài ba mươi, mấy năm trước đã kết hôn, vợ ông vì khó sinh không may qua đời, một xác hai mạng. Nếu năm ấy có thể giữ được đứa bé, chắc bây giờ cũng là một bé trai thông minh lanh lẹ.
Ông góa vợ, đến bây giờ vẫn chưa tái hôn, không biết có thể nuôi nấng đứa bé này hay không.
Lâm Đại Xuyên đi khắp làng, từ thôn đông đến thôn tây, hỏi từng nhà, ai cũng bảo rất thích, nhưng khi ông cởi y phục đứa trẻ ra, ai nấy cũng từ chối.
Thôn làng mấy năm nay nghèo, nhà nào cũng vài miệng ăn. Nếu nuôi con trai, thì có thể làm việc chăm chỉ cho gia đình, nếu nuôi con gái, thì sau này thành thân có thể nhận được một khoản tiền sính lễ.
Nhưng song nhi vẫn là song nhi, nốt ruồi quá nhạt, không thể làm ruộng, lại rất khó sinh đẻ, nuôi mười mấy năm không thể gả đi, há chẳng phải một cuộc làm ăn thua lỗ.
Lâm Đại Xuyên cũng hiểu, vì vậy ông đặt đứa bé trở lại dưới cây sung trắng. Ông sợ gió sẽ làm đứa bé lạnh, nên còn đắp cho đứa bé một chiếc chăn bông nhỏ.
Thế nhưng khi đêm xuống, ông trằn trọc không ngủ được, sợ đứa trẻ bị lạnh, bị sói bắt đi.
Đứa bé có ra sao cũng là duyên phận, từ khi gặp nhau đã có thể coi là duyên rồi.
Suy nghĩ cả đêm, cuối cùng Lâm Đại Xuyên đã quyết định, nếu đứa bé vẫn còn ở đó, nếu nó còn hơi thở, ông sẽ mang nó về nuôi nấng.
Đầu làng gió l*иg lộng, càng về đêm càng lạnh.
Khi Lâm Đại Xuyên chạy đến, khuôn mặt của đứa bé đã tím tái vì lạnh, nhưng nó không hề khóc ngay cả khi được ông quấn tã.
Rất nhiều gia đình trong làng không ai sẵn lòng cho bọn họ thức ăn.
Lâm Đại Xuyên ẵm đứa bé trong tay về nhà, trong thôn không có đại phu nên chỉ đút cơm cháo, xoa nước ấm, sau hai ngày một đêm đứa bé mới dần khỏi bệnh.
Đứa bé này mệnh quá cứng, nếu như ông trời không dám nhận, thì ông sẽ nuôi nấng nó, chớp mắt đã mười tám năm trôi qua.
Lâm Đại Xuyên không biết chữ, đứa bé được nhặt dưới gốc cây ngô trắng ở đầu làng nên gọi nó là "Bạch Ngô".
Đúng như những người phụ nữ trong thôn nói, Lâm Bạch Ngô ốm yếu, gần như uống thuốc quanh năm.
Lâm Đại Xuyên vừa là cha vừa là mẹ, vì vậy để chăm sóc hắn, ông phải đảm nhận những công việc lặt vặt, Lâm Bạch Ngô thường xuyên ốm đau, vì vậy trong nhiều năm liền không tiết kiệm được tiền.
Nhìn con lớn lên, ông càng phải lao vào công việc.
Đứa bé đã lớn và sắp lập gia đình.
Nhưng những năm này, cho dù Lâm Đại Xuyên có nuôi hắn như thế nào, cho dù hắn có ăn bao nhiêu thịt và trứng, nốt ruồi trên trán của Lâm Bạch Ngô cũng không sẫm màu lại.
Một đứa song nhi rất khó sinh đẻ, không có gia đình nào muốn cưới cả.
……
Lâm Bạch Ngô chốt cửa và để Trương Lan Quế vào phòng.
Lâm gia ít người, phòng cũng không nhiều - hắn lớn rồi, không thể ngủ chung với phụ thân được, vì vậy trong nhà có hai phòng ngủ, cửa của hai phòng ngủ đối diện với cửa ra vào, gian giữa phòng thông với gian chính, sau đó là phòng bếp và kho để chứa đồ.
Gió Bắc gào thét bên ngoài, làm những ô cửa kêu lạch cạch. Lâm Bạch Ngô đi đến sân sau để lấy một nắm củi khô, ngồi xổm bên bếp để thêm củi.
Ngọn lửa bốc cao với âm thanh vù vù, hơi nóng phả vào mặt hắn bừng bừng.