Từ Giai trở về nhà sau ngày làm việc, vừa vào cửa nghe thấy tiếng mẹ mình ồn ào. Cô trong lòng lại phiền chán, tức giận hỏi người giúp việc, “Lại cãi nhau với ba tôi à?”
Giúp việc nơm nớp lo sợ: “Vâng. Ông nội đến ạ!”
Lúc sau như muốn nói gì đó lại thôi, không nói gì nữa mà đi vào nhà.
Từ Giai cũng không để ý, chỉ thấy kỳ lạ, “Con về rồi đây sao mẹ ồn ào thế?”
Mẹ cô lâu lâu lại cãi nhau với ba cô, Từ Giai sớm đã quen với việc này. Tuy nhiên, cả ba cô hay mẹ cô đều rất kiêng nể ông nội, vì dựa vào ông nội và giao tình với Trác gia, bọn họ mới có gia sản như ngày hôm nay, cả nhà ăn sung mặc sướиɠ không phải lo nghĩ về kinh tế.
Cô đi vào phòng khách, chỉ thấy mẹ cô đang xô đẩy ba cô, mắng: “Từ Chính Vi, ông là người không có lương tâm! Tôi đang nghĩ không biết thế nào để tìm ra con tiện nhân kia, hóa ra ông lén mua nhà mang người đi trốn! Thế mà ông còn gạt tôi nói chấm dứt quan hệ với cô ta rồi!”
Từ Giai nghe được vấn đề mấu chốt, “Mua nhà gì cơ?”
Bà Từ quay đầu thấy con gái đã về, vội kéo tay cô khóc lóc kể lể: “Giai Giai, con về đúng lúc lắm! Con không phải đang muốn biết vì sao ba con không cho con mua xe nữa sao? Ông ta đem tiền đi mua nhà nuôi con riêng rồi!”
Từ Giai nghi ngờ, “Con của ai?”
“Còn có thể của ai nữa? Con của Vu Tiểu Ni, cô ta đang có bầu năm tháng rồi! Ba con bỏ ra hai nghìn vạn mua biệt thự cho cô ta đấy!”
Từ Giai lạnh lùng, xoay mặt nhìn về phía ba cô đang ngồi trên sô pha, bị mẹ cô quở trách mà vẫn không nhúc nhích, hỏi: “Mẹ con nói có phải sự thật không?”
Từ Chính Vi chớp mắt, không dám nhìn thẳng vào con gái.
Việc này chắc chắn không phải là giả rồi. Từ Giai giận sôi máu, ném túi xuống liền hỏi: “Nhà ở đâu? Con sẽ đuổi con tiện nhân đó đi!”
Bà Từ lau nước mắt, “Ông ấy không nói! Nếu biết, mẹ có thể ngồi yên ở đây sao?”
Tâm trạng tốt của Từ Giai đã hoàn toàn biến mất, phiền chán mà buông lời tàn nhẫn: “Về sau con được gả đến Chu gia, tôi sẽ không để chuyện Từ gia ảnh hưởng đến con!”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt Từ Chính Vi nhìn sang một bên, càng không dám nhìn Từ Giai, cơ thể thậm chí có chút bất an mà nhích đến gần một đầu sô pha bên kia.
Bà Từ vừa rồi còn khóc lóc bây giờ cũng yên lặng đến lạ thường, không dám phát ra một chút âm thanh gì.
Từ Giai chột dạ, lại nhìn ông nội không nói lời nào đang ngồi ở ghế mây, khẩn trương hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
Bà Từ miệng run rẩy, nhìn về phía con gái đột nhiên nức nở, “Bởi vì chuyện của ba con, Trác lão gia tới đây….. Hủy hôn sự rồi!”
“Cái gì?” Sắc mặt Từ Giai lập tức trắng xanh, chân mềm nhũn, ngã ngồi trên sô pha, không dám tin mà nói, “Không có khả năng đó! Không phải ông nội đã nói ông ấy đã đồng ý rồi sao? Như thế nào lại…..”
Cô hoảng sợ nhìn về phía Từ lão gia, “Không phải ông nói ông ấy đã đồng ý rồi, khả năng thành là tám chín phần sao?”
Từ lão gia nặng nề mà thở dài.
Trác lão gia buổi chiều đến đây câu đầu tiên đã hỏi: “Ông có biết Chính Vi bên ngoài có nhân tình, cô gái kia đã có thai được năm tháng có phải không? Nghe nói là con trai.”
Từ lão gia lúc ấy nghe những lời này không biết mình đang kinh ngạc hay là vui mừng nữa.
Trác lão gia lại nói: “Gia phong hai nhà Trác Chu luôn luôn trong sạch, chính vì điều này, thật không thể cùng Chu gia kết thông gia được. Nhưng nếu ngại với tôi, cũng không phải không còn cách, đuổi cô gái kia đi là cần thiết rồi, nhưng đứa bé trong bụng cô ta cũng không thể giữ lại.”
Từ lão gia do dự.
Trác lão gia trước khi đi lại nói: “Lão đệ à, ngoài chân của ông có vấn đề, cơ thể còn rất khỏe mạnh. Nếu muốn cho Từ gia có người nối dõi, không bằng chờ cô ta sinh con rồi hãy nuôi dạy cho tốt.”
Hai người quen nhau đã mấy chục năm, đều hiểu tâm tư của đối phương.
Từ lão gia lúc này nhìn một nhà ba người không ra thể thống gì, than ngắn thở dài một trận lúc sau mới nói: “Việc đã đến nước này, cuộc hôn nhân không thành. Giai Giai, con chấp nhận đi.”
Từ Giai hôm nay giống như là từ đám mây hụt chân rơi xuống mặt đất, phẫn nộ cùng khủng hoảng khiến mặt cô trở nên khó coi, cô hét lên: “Con không chấp nhận! Con sẽ đem con tiện nhân với cái thai kia đi phá, ông đến cầu xin ông Trác lại đi!”
“Điên khùng! Nếu con làm như vậy thật thì con thật độc ác, Chu gia cũng không dám nhận con là con dâu đâu!”
“Vậy làm sao bây giờ?” Từ Giai hoang mang lo sợ nhìn về phía bà Từ, nước mắt giàn giụa, “Mẹ! Mẹ giúp con đi! Mẹ đem bỏ đứa bé kia đi!”
Bà Từ sưng đỏ cả mắt, nhìn bộ dáng của con gái, hận không thể đem thịt trên người Vu Tiểu Ni cắn xé, dậm chân: “Được!”
Từ Chính Vi lúc này mở miệng, ngữ khí rất bình tĩnh: “Ba, Từ gia chúng ta thật vất vả mới có người nối dõi, tóm lại Giai Giai gả đến nhà người khác đi!”
“Từ Chính Vi! Ông là đồ lòng lang dạ sói, ông phải xin lỗi tôi, xin lỗi Giai Giai!” Bà Từ gào to đứng lên, một cái tát trên mặt Từ Chính Vi, bắt đầu lục trên người Từ Chính Vi, “Ông đưa điện thoại đây cho tôi, xem tôi có tìm ra con tiện nhân kia không!”
Từ Chính Vi không dám đưa điện thoại cho bà ta, hai người xé rách ít quần áo.
“Chúng mày định làm phản à!” Từ lão gia ném gậy xuống, giận dữ: “Tôi xem ai dám! Hãy để cô gái kia sinh con.”
So sánh giữa hai chuyện cháu gái gả cho Chu gia và Từ gia có cháu trai để kế thừa hương khói, ông lúc đối mặt với Trác lão gia đã có lựa chọn cho mình.
Từ Giai kinh hãi, cuồng loạn mà nói: “Không được! Ông nội, đó là nghiệt chủng, chẳng lẽ ông còn muốn cho mẹ con cô ta tiến vào cửa Từ gia chúng ta sao? Vì một đứa nghiệt chủng, ông không quan tâm đến hạnh phúc của cháu à?”
“Cô ta tất nhiên là sẽ đuổi đi, nhưng đứa bé kia là con cháu nhà họ Từ nên phải giữ lại.” Từ lão gia đã quyết, ánh mắt đảo qua nhìn bà Từ và Từ Giai, trầm giọng nói: “Hai người nếu ai dám có chủ ý làm hại đứa bé, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ai cả!”
Mẹ con Từ Giai có chút tuyệt vọng mà ôm nhau khóc.
Việc này cũng đã qua được một thời gian, tinh thần Từ Giai sa sút rất nhiều, cũng không quan tâm để ý đến công việc. Cũng may cô là quản lý, giao việc cho cấp dưới làm vì thế nên cô vẫn hoàn thành công việc. Cô phải bổ sung hai mẫu thiết kế nhưng cô thật sự không có tâm tư, nên để cho Giang Kỳ Nhã giúp cô làm.
Không lâu sau, đã bổ sung được gần hai mươi mẫu mới, Tô Mạn Lệ nói Bộ Hành thông báo với mọi người mang theo mẫu của mình đến phòng họp để tiến hành đánh giá và chọn lựa.
Tất cả mọi người đều vào vị trí, Bộ Hành đến văn phòng giục Tô Mạn Lệ, phát hiện trong không có người, liền nhìn sang cửa phòng giám đốc Kim đang khép hờ, nghe được giọng nói của Tô Mạn Lệ.
Cô gõ cửa, trong phòng truyền ra giọng giám đốc Kim: “Mời vào.”
Đẩy cửa ra, ngoài Kim tổng và Tô Mạn Lệ, còn có Chu Mộ Tu.
Trên tay anh ấy đang cầm thiết kế hàng mẫu cô vừa đóng dấu, chắc chắn ba người vừa rồi đang thảo luận về cuộc họp sắp tới của Bella.
Chu Mộ Tu lúc này đang nhìn cô.
Bộ Hành nhỏ giọng nói: “Giám đốc Tô, cuộc họp bắt đầu rồi ạ!”
Tô Mạn Lệ gật đầu, nhìn về phía Chu Mộ Tu và Kim Võ Dương, giải thích: “Chúng tôi còn có thêm mẫu được bổ sung cần phải đánh giá.”
Giọng nói của cô nhỏ lại, cười nói: “Bộ Hành lần này cũng thiết kế hai mẫu.”
“Thế à?” Chu Mộ Tu khẽ nhếch tài liệu hàng mẫu trong tay lên, “Các mẫu này không có gì nổi bật lắm, đã có thiết kế hàng mẫu bổ sung vậy chúng ta cùng đi xem thế nào.”
Kim Võ Dương trong lòng suy nghĩ, vừa rồi nói chuyện Chu tổng cũng đã có chút không hài lòng đối với những mẫu giày này, nhưng chủ nhiệm là Từ Giai, Chu tổng không phải đang không hài lòng với Từ Giai sao?
Chu Mộ Tu đã đứng lên, cùng Tô Mạn Lệ đi ra cửa, Kim Võ Dương vội vàng đuổi theo.
(Continue....)