Chương 64

Cuộc sống ba mươi năm đối với một Hoài Tuy đã sống qua những tháng ngày dài đằng đẵng, nói giống như thời gian một cái chớp mắt là hãy còn khếch đại. Những thiện ác toan tính hắn chứng kiến không thiếu. Cho nên, sau khi khôi phục thần thức, hắn không hề bị chuyện dưới trần gian làm phiền lòng. Ngoại trừ Đông Tảo, cái gì cũng đều nhỏ nhặt không đáng lưu tâm.

Đông Tảo sờ con sâu thịt, động tác cẩn thận, do dự hỏi “Lúc nãy ngươi nói có chỗ bị thương, là chỗ này sao?”

Thật kí©h thí©ɧ! Hoài Tuy hơi bất ngờ, trong lòng chờ mong Đông Tảo tiến thêm một bước. Nhưng Đông Tảo thấy khuôn mặt vặn vẹo vì du͙© vọиɠ của Tiêu Tuy thì lại hiểu nhầm, thả lỏng tay.

Nó vươn người ôm cổ Hoài Tuy, áp khuôn mặt mềm mại vào mặt Hoài Tuy, vô cùng đau lòng “Lúc bị chiên có phải đau lắm không? Giờ còn đau không? Vừa nãy ta có làm đau ngươi không?”

Đau thì đúng là đau thật, nhưng không phải cái đau mà Đông Tảo đang nói.

Hoài Tuy đang tìm từ, Đông Tảo đã hôn nhẹ lên miệng hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương dành cho bảo bối nhỏ “Đừng sợ, đừng sợ, cho dù bị thương không dùng được nữa, ta vẫn thích ngươi nhất.”

Lời này giống như đốm lửa nhỏ, trước là thiêu cháy khóm cỏ khô trong lòng Hoài Tuy, sau là dấy lên lan ra khắp đồng, trở thành đại hỏa hoạn. Hắn vẫn nên để Đông Tảo tự mình kiểm nghiệm xem mình có vô dụng hay không vậy.

-TẮT ĐÈN!!!-

Trên đường có tiên nhân đi qua, thấy thần thú thì biết ngay là ai đang ở trong xe. Nhưng mà, thần thú đi rất chậm, cho nên nghi ngờ hỏi “Đây không phải xe của Hoài Tuy Quân sao?”

Người còn lại thò đầu ra nhìn “Ý, đúng rồi, hiếm khi mới thấy nha, lần trước thấy Tiên Quân cũng phải năm trăm năm trước, lúc ngài ấy đi bình loạn Nam Hải rồi ấy nhỉ?”

Trong lúc nói chuyện, do tốc độ chênh lệch giữa hai xe mà chẳng bao lâu, xe sau đã đuổi kịp xe trước.

“Có cần hành lễ không?” Tiên nhân lưỡng lự.

“Ừm… Xét bối phận thì chắc chắn là cần rồi.”

Khi cả hai vén rèm cửa sổ lên tính chào hỏi, thì chiếc xe bên cạnh bỗng nhiên tăng tốc, phi đi như chớp.

Hai tiên nhân có phần sửng sốt, nhưng cũng rất nhanh hồi phục tinh thần, cười cười nói với nhau.

“Tiên Quân quả nhiên có thói quen tách xa mọi người.”

“Ừm.”

Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, trong xe ngoại trừ một Tiên Quân trời sinh tính tình quái gở, hãy còn một con chim béo nước mắt đầm đìa. Nó bị tiếng động mơ hồ bên ngoài làm cho sợ đến mức không ngừng mềm nhũn, thiếu chút thì làm hỏng luôn cậu bé nhà Tiên Quân.

Điều này khiến Hoài Tuy phải nhanh chóng dẫn Đông Tảo rời đi. Bên cạnh đó, hắn còn phải gia tăng kết giới, không để âm thanh bên ngoài truyền đến làm Đông Tảo xấu hổ.

Lúc đến được trước cổng Tiên Phủ, thời gian đã qua một lúc lâu.

Tiên Thú được nuôi mập mạp chẳng mấy khi thấy Hoài Tuy ra ngoài, tính tình có chút nảy sinh lười biếng. Không ngờ, lần này vừa đi, Hoài Tuy đã đi một quãng lớn. Chạy cả nửa ngày khiến tiên thú không còn giữ được tôn nghiêm thường ngày nữa. Nó khụy xuống mặt đất thở dốc.

Hai tiểu tiên đồng nghe ngoài cửa có tiếng động, vội vã chạy đến nghênh đón, nhưng đợi mãi, vẫn chưa thấy người trong xe bước ra. Chúng hết nhìn tiên thú, lại nhìn cửa xe đóng chặt.

Tiên thú không cho bất kì ai ngoài Tiên Quân lên xe, trong xe lúc này chắc chắn là Tiên Quân rồi. Thế nhưng, Tiên Quân bây giờ hãy còn ở trên xe làm gì?

Lẽ nào đang ngủ?

Trong lúc tiểu tiên do dự, không biết có nên lên tiếng thăm dò hay không, thì cửa xe đột nhiên bật ra.

Bọn chúng vội tiến lên vấn an. Có điều hình ảnh nhìn thấy lại khiến người không khỏi kinh ngạc.

Tiên Quân bế một thiếu niên bước xuống. Mà hai tay của thiếu niên, lại cực kì quen thuộc vòng qua cổ Tiên Quân.

Đã vạn năm chưa thấy ai thân mật với Tiên Quân như vậy. Tiểu tiên đồng chăm chú nhìn kĩ tướng mạo thiếu niên, nhưng lại giống như bị một tầng hơi nước che mắt, không nhìn rõ được.

Tiểu tiên dụi mắt, phát hiện tầm nhìn vẫn thế. Nó lại nhìn tiên quân, nhìn xung quanh, vẫn bình thường. Chỉ có khi nhìn thiếu niên kia mới không nhìn rõ.

Cả hai thầm cả kinh, nhận ra đây là do Hoài Tuy cố ý gây nên do không thích bọn họ nhìn chằm chằm thiếu niên thì lập tức không dám nhìn nữa, cung kính mở cửa cho Hoài Tuy đi vào.

“A Tuy, đây là nhà của ngươi à?”

Tiểu tiên đồng theo sau Hoài Tuy, nghe thấy thiếu niên hỏi, âm thanh của y có vẻ khàn, nhưng vô cùng trong trẻo.

Có điều, khiến bọn chúng ngạc nhiên nhất, phải kể đến xưng hô. Tiểu tiên đồng theo hầu Hoài Tuy đã mấy trăm năm, nhưng trước giờ chưa từng thấy ai có thể xưng hô thân thiết với hắn đến như vậy. Cho dù là đệ đệ ruột của hắn, cũng chỉ dám gọi hắn một tiếng huynh trưởng mà thôi.

“Sau này chính là nhà của chúng ta rồi.”

Hai tiểu tiên đồng nghe vậy nhìn lên. Trong tầm nhìn mông lung hơi nước, chúng thấy rất rõ Tiêu Tuy cúi xuống hôn lên mặt người kia.

Đến nước này, thân phận của thiếu niên cũng coi như đã được xác định. Tiên Quân khi nãy vội vã ra ngoài, hóa ra là vì muốn tìm vợ!

Kí©h thí©ɧ! Thật đúng là kí©h thí©ɧ!

Đông Tảo được Tiêu Tuy ôm thẳng đến phòng ngủ. Eo nó rất đau, hầm hừ kêu buồn ngủ. Nhưng đến khi nhìn thấy giường trong phòng, nó lại trợn mắt khó tin “Ngươi ngủ ở đây hả?” Đông Tảo chỉ tảng đá lớn, nhìn qua vừa đen xì vừa cứng nhắc, nhấp nhô trập trùng.

Hoài Tuy nghe Đông Tảo nói thì cũng thấy có chút không ổn, áy náy đáp “Đúng là chỗ ta hay ngủ.”

Tảng đá kia không có tí sức hút nào, thế nhưng lại là linh thạch nồng đậm linh khí. Tu sĩ bình thường đừng nói ngủ cả đêm, ngồi ké một nén nhang thôi cũng có thể tăng đến vài chục năm tu vi.

Vật bị kẻ tu đạo khắp nơi tranh cướp đến đầu rơi máu chảy, vất ở đây làm giường thì thôi đi, giờ lại còn bị Đông Tảo ghét bỏ!

“Cứng quá!” Nó ngồi xuống, nhích nhích mông, được giây lát đã mặt biến sắc. Nó ngoắc ngoắc Hoài Tuy, đang định nói nhỏ với hắn về tình hình khó nói của mình, tiểu tiên đồng đã bưng trà xanh và tiên quả bước vào. Đông Tảo đành im bặt, mặt đỏ ửng.

Hoài Tuy nhìn theo tầm mắt Đông Tảo, cho là nó muốn ăn tiên quả, liền sai tiểu tiên bưng đến gần, đích thân lấy một quả giơ đến cạnh miệng Đông Tảo “Không có hạt, vị lại ngọt, chắc ngươi sẽ thích đấy.”

Đông Tảo cố gắng ngồi thẳng, không để lộ ra tình trạng khó nói phía sau, gương mặt chật vật đỏ ửng. Mà thật ra nhìn tiên quả, nó cũng có chút thèm, bèn cắn mấy miếng. Lúc này, tiểu tiên đồng mới rời đi.

Đông Tảo lập tức kéo tay Tiêu Tuy, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ “Cái thứ ngươi ấy ấy, chảy ra…”

Tiểu tiên đồng đứng xa, tuy không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng lại thấy được cả hai ghé sát vào nhau trò chuyện thân mật.

Hai đứa liếc nhìn nhau, trên mặt tràn ra ý cười.

Một tiểu tiên trong đó thì thầm nói “Hừ, lần sau Quảng Bình Quân tới xin thuốc mà lại nói mấy câu như Tiên Quân nhà ngươi không có bạn đời gì gì đó, đệ rốt cuộc cũng có thể bật lại ngài ấy rồi!”

Tiểu tiên còn lại nói “Bạn đời của Tiên Quân, ha ha, huynh chưa từng nghĩ là lúc mình còn sống lại có thể nhìn thấy bạn đời của Tiên Quân!”

Thế nhưng, sau khi vui sướиɠ, hai tiểu tiên đồng lại thấy lo.

“Lỡ như bạn đời của Tiên Quân không dễ tính thì sao?”

“Đệ nghe Quảng Bình Quân nói, cái vị Tiên Quân gì ấy đấy, bạn đời của ngài ấy y như sư tử Hà Đông luôn. Hung dữ lắm, ngày nào cũng xách tai vị Tiên Quân ấy hết.”

Mặc dù chả ai dám xách tai Hoài Tuy, nhưng tai bọn chúng thì… Cả hai lo sợ che kín.

Mới nghĩ vậy một lúc, trong phòng đã truyền ra tiếng gọi.

Đông Tảo vừa thay một bộ y phục mới, sắc mặt khá lên nhiều. Nó ôm tiên quả nhấm nháp từng miếng nhỏ.

“Trải đệm giường đi, trải mềm một chút, mang da của linh thú trong khố phòng đến trải.”

Tiểu tiên đồng ngỡ mình nghe nhầm. Da linh thú trong khố phòng toàn là da của linh thú thời thượng cổ, không biết bị bao người nhòm ngó. Vậy mà lúc này, Tiên Quân lại kêu mang ra trải giường một cách nhẹ bẫng như tơ?

Hai tiểu tiên không nhịn được thầm nghĩ, quả nhiên người bạn đời này của Tiên Quân không phải dạng tốt! Ngươi xem, đây không phải làm hư Tiên Quân rồi hay sao? Lãng phí! Quá lãng phí!

Đông Tảo không biết da linh thú quý giá, còn tưởng chỉ là đồ trải giường thông dụng. Nó ăn hết một quả tiên quả, quay đầu khách khí nói với tiểu tiên “Làm phiền trải nhiều hơn hai lớp, càng mềm càng tốt, vất vả cho hai ngươi rồi.”

Oa? Còn nhiều hơn hai lớp?! Quả nhiên, quả nhiên! Tiểu tiên đồng lập tức nghĩ là Đông Tảo muốn khoe khoang sự lãng phí, thế nhưng chúng không tìm được kẽ hở nào trong câu nói của nó, thậm chí còn hơi ngạc nhiên khi được đối phương nhờ vả lịch sự.

Khố phòng phía Đông.

Hai tiểu tiên vừa thở phì phò thu dọn da linh thú, vừa nhớ lại hành động và lời nói của Đông Tảo.

Loại cảm giác muốn tức mà không tức được này rốt cuộc là sao chứ?

Bọn chúng suy đoán nửa ngày, thầm kết luận: Bạn đời của Tiên Quân đúng là tâm tư sâu xa, rất biết cách ăn nói để mua chuộc lòng người. Nếu không, Tiên Quân đã mấy vạn năm không động tâm, sao lại có thể chú ý đến một thiếu niên non nớt như vậy?

Hai người càng nghĩ càng thấy đúng, trong lòng run sợ.

“Chúng ta nhất định phải giữ vững lập trường!” Một tiểu tiên nói “Không được rơi vào bất kì cái bẫy nào của y, như thế thì may ra mới cứu được Tiên Quân!”

“Ừm!” Tiểu tiên khác ra sức gật đầu.

Cả hai khuyến khích nhau. Lúc trải giường xong bước ra, chúng thấy Đông Tảo đang tiến lại từ phía xa xa, trong lòng còn ôm hai con mèo, một đen một trắng. Đông Tảo thân thiết nói “Ngoan nha, ngoan nha, đừng sợ nha, sau này các con sẽ ở đây cùng ta nha.”

Tiểu tiên đồng lúc này không bị Hoài Tuy che mắt, có thể thấy rõ khuôn mặt trắng trẻo và đôi mắt to tròn của thiếu niên. Y đang ôm hai con mèo con mập mạp, trong mắt tràn đầy ý cười.

Bình, bình tĩnh! Tiểu tiên đồng nỗ lực cổ vũ nhau, vẻ đáng yêu kia nhất định là giả, là giả mà thôi!