Chương 50

Một đôi đệm thịt mềm nhũn ấn ấn lên mặt Đông Tảo, thịt với thịt áp nhau.

Đông Tảo mở mắt thì thấy hai con ngươi to tròn màu hổ phách đang nhìn mình không chớp.

“Đông Tảo, dậy thôi.” Mèo con bập bẹ nói, cọ cọ chóp mũi lên mặt Đông Tảo, giống như hôn nó. Cảm giác man mát xua tan sự ngái ngủ của Đông Tảo.

Đông Tảo nhấc con mèo sang bên cạnh, nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Sau khi rửa mặt thu dọn xong, nó mang theo hai đứa ra sân nô đùa.

Cuối xuân đầu hạ, thời tiết ấm lên, rất nhiều loài chim bay về phương nam tránh rét đều đã quay về. Cây cối trong viện thường thường có một vài con bay đến, thậm chí có khi còn sà xuống sát mặt đất. Đông Tảo thả ít thức ăn ở góc sân, phòng ngừa con nào bay qua mà đói bụng thì có thể đến ăn.

“Sao ta thấy chim là lại muốn bắt nhỉ.” Mèo trắng ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn chim tróc trên cây cùng với mèo đen, nhíu mày khó hiểu.

Đông Tảo mang chút ý đồ riêng dạy dỗ chúng, cho nên ngữ khí khó tránh khỏi chột dạ “À, cái đó, cái đó là vì con thích chim, nhưng ý nghĩ muốn bắt chim thì lại là sai đó.” Nó kéo dài giọng, thần bí nói.

“Sao vậy ạ?” Mèo trắng vội hỏi lại.

“Bởi vì nếu con mà bị chim bắt được, con sẽ bị chúng ăn sống!” Đông Tảo hù dọa hai tên nhóc con “Cho nên nhất định không được đi bắt chim, nhớ chưa?”

“A, sợ quá đi!” Hai con mèo con nhảy vào lòng Đông Tảo, trốn đi.

Đông Tảo ôm chặt cả hai, vừa sợ vừa thở phào một hơi.

Hai bóng người ẩn úp ở chỗ thoáng mát đã quan sát Đông Tảo mấy ngày, thế nhưng không chỉ không nhìn ra được điều gì mà còn bị lời nói khi nãy của Đông Tảo làm cho kinh ngạc.

Hắc Vô Thường không biết phải nói gì mới đúng “Dạy linh ta linh tinh cái gì vậy?”

“Ta thấy nó ngày nào cũng đùa mèo chơi chim, không sắp xếp thời gian tu luyện gì nhỉ.” Bạch Vô Thường nhíu mày, có chút khó hiểu với khí tức càng ngày càng đậm trên người Đông Tảo.

“Đừng nói mò!” Hắc Vô Thường hàm súc đáp “Lúc người ta chơi chim còn không phải tu luyện sao.”

Một phát chơi hai chim, có thể nói không lợi hại ư?

Bạch Vô Thường đỏ mặt “Vậy, vậy phải làm gì giờ?”

Hai người đến âm phủ xin chỉ thị từ Diêm Vương. Cho dù một con chim thành tinh nhỏ như Đông Tảo liên quan rất nhiều bí mật, thế nhưng Diêm Vương vẫn không cho là chuyện gì khó.

Nhớ lại thì Diêm Vương nói như này.

“Hoài Tuy Tiên Quân làm người chính trực, tuyệt đối sẽ không thiên vị. Chuyện trên sổ sinh tử viết ra, chúng ta chẳng qua là chiếu theo mà làm. Sau khi Tiên Quân biết, tất nhiên sẽ không trách cứ.” Diêm Vương vừa nói, vừa không lưu tâm lắm, tựa vào lưng ghế. Bên tai hãy còn văng vẳng tiếng xin khoan dung của quỷ hồn bị ném vào vạc dầu. Trên thực tế, Diêm Vương thật sự hoài nghi, không biết Hắc Bạch Vô Thường có khuếch đại chuyện này hay không “Ta từng gặp Tiên Quân mấy lần, ngài ấy không giống như lời các ngươi nói chút nào.”

Hoài Tuy Tiên Quân chăm sóc che chở cho một con chim con thành tinh? Cứ cho hôm nay ngài ấy là người phàm, thế nhưng đem chuyện này nói cho tất cả những người trên trời dưới đất có quen với Tiên Quân nghe, e là chẳng ai buồn tin.

Ý Diêm Vương rất rõ ràng. Đó là hồn phách Đông Tảo nhất định phải thu. Ba mươi năm dư thừa cũng nhất định phải phạt. Cho dù là thả vào chảo dầu thì vẫn hãy còn nhẹ. Có điều, chuyện khiến Hắc Bạch Vô Thường khổ não chính là, bây giờ, đến hồn phách bọn họ còn không câu được, thì nói chi đến thủ đoạn trừng phạt?

Hai người liếc nhau, thở dài.

Cùng lúc đó, trong động phủ Tiên Quân.

Hai tiểu tiên đồng khoảng chừng bảy tám tuổi phát sầu nhìn đóa hoa nguyên bản xanh tốt dần dần héo úa. Mất hơn một tháng chăm chút, thế nhưng đóa hoa vẫn từ trạng thái nở rộ xinh đẹp biến thành khô quắt. Cho dù bọn họ có tưới bao nhiêu tiên lộ cũng không cứu vớt được.

“Sau khi Tiên Quân trở về mà thấy, sợ là sẽ không vui.” Một trong hai tiểu tiên đồng nói. Nó lấy ngón tay chọc chọc đóa hoa. Linh khí lưu lại còn rất ít, đóa tiên hoa trên thiên giới này sắp sửa giống với đóa hoa bình thường dưới hạ giới rồi.

Hoa trong vườn trước giờ đều do Tiên Quân đích thân chăm sóc, chẳng hiểu sao lại chỉ có duy nhất một đóa này là mất đi sức sống.

Trên bàn đá trong viện, bàn cờ đã hạ được phân nửa hãy còn để đó, không biết khi nào mới có người về kết thúc.

Tiểu tiên đồng còn lại cũng buồn phiền “Cũng chả biết bao giờ Tiên Quân mới về. Tính đến hôm nay là ra ngoài hơn tháng rồi đúng không? Lúc sớm Quảng Bình Quân còn đến tìm Tiên Quân đấy. Không biết có chuyện gì mà vội vội vàng vàng.”

Hai tiểu tiên đồng lo trước nghĩ sau, thở dài không ngừng.

Nhưng dân gian lại chẳng ai biết đến sự sầu lo của chúng.

Tỳ nữ béo bưng chút nước trà vào cho Đông Tảo. Nàng đảo mắt quanh phòng hòng tìm kiếm bóng hình Mập Mập, nhưng quả nhiên không thấy. Lúc này, nàng mới thu ánh nhìn quay về phía Đông Tảo “Công tử, ngài dùng trà.”

Đông Tảo khoanh chân ngồi trên đệm mềm, mượn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào để xem sách, cực kì chăm chú.

Nó tập trung đến nhíu mày, ngón tay chà xát lật sang trang mới, vừa đọc đọc được một lát đã “Oa” lên, trợn mắt ngạc nhiên y như có bông hoa đột nhiên nở ra.

Tỳ nữ béo kinh ngạc, nhưng không tiện hỏi Đông Tảo xem cái gì. Nàng do dự, muốn tìm cách dò xét mối quan hệ giữa Đông Tảo và Mập Mập.

Thế nhưng, nàng còn chưa kịp nghĩ ra cách dò xét, Tiêu Tuy đã quay về. Từ cánh cửa sổ mở rộng bên phía Đông Tảo, nàng có thể thấy Tiêu Tuy còn đang rảo bước, nhưng ánh mắt đã nhìn chằm chằm Đông Tảo.

Tỳ nữ béo vội vã cúi đầu, im lặng thối lui.

Đông Tảo hồn nhiên không biết, nắm chặt tay xem sách, hai con mắt dán mĩ không rời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

Tiêu Tuy đến cạnh cửa sổ, thân hình cao lớn che mất ánh mặt trời “Đang xem gì vậy?”

Hắn đưa tay xoa mặt Đông Tảo, nóng muốn phỏng tay.

Đông Tảo bị hắn dọa sợ, nhanh nhẹn gấp sách lại giấu xuống dưới mông, sau đó nói “Không, không có gì, xem sách thôi.”

Khả năng che giấu của nó rất kém. Tiêu Tuy vuốt phẳng đầu ngón tay Đông Tảo rồi buông ra, đi đến cạnh cửa vào phòng.

Đông Tảo đứng như một cô vợ nhỏ, muốn kéo Tiêu Tuy cách xa cái giường một chút. Thế nhưng Tiêu Tuy lại lù lù bất động.

“Sáng nay ăn gì?” Tiêu Tuy không vội vàng lật tẩy Đông Tảo. Ngón cái quét qua khóe miệng Đông Tảo, lau đi ít bột mì.

Đông Tảo cũng biết câu cần trả lời thì nhất định phải trả lời, cúi đầu thành thật khai báo “Vừa nãy ta đang đọc truyện.”

Tiêu Tuy cười “Không phải ngươi bảo truyện quay đi quẩn lại chỉ có từng ấy, không hay nên không đọc nữa sao?”

“Nhưng quyển này khác.” Đông Tảo chạy đến lấy truyện đưa cho Tiêu Tuy, bên ngoài tuy không khác gì, nhưng Tiêu Tuy vừa mở ra, Đông Tảo đã ngăn hắn lại “Ngươi có thể đọc cho ta nghe không?”

Nếu Tuy Tiêu chú ý, hăn sẽ thấy trong mắt Đông Tảo toàn là ý xấu.

Mấy ngày này Tiêu Tuy bề bộn nhiều việc, buổi chiều cũng không có thời gian rảnh, khiến cho thời gian hắn ở cùng Đông Tảo hầu như chỉ có một lúc vào buổi sáng và buổi tối. Hắn rất muốn được thân cận Đông Tảo, có điều đọc truyện… Tiêu Tuy nghĩ một lúc, không do dự mà gật đầu đồng ý.

Đông Tảo mím môi cười, nhanh nhẹn chuẩn xác báo số trang “Bắt đầu đọc từ hàng thứ tám trang thứ mười chín, được không?”

Tốc độ nhanh đến mức Tiêu Tuy cảm thấy như mình đã trúng bẫy.

Hắn lật đến trang đó, tìm hàng số tám. Câu đầu tiên lọt vào mắt hắn là “A, a, a, ưm, a, a…”

Hắn nhỏ giọng đọc xong, cảm thấy không đúng lắm, nên nhìn xuống bên dưới.

“Hai tay Lưu thư sinh vịn chặt eo Lý thư sinh, ra sức lắc lư…”

“Lưu thư sinh trầm giọng, thở dốc nói “Tiểu yêu tinh, hôm nay ta sẽ ăn sạch ngươi!”

Phần dưới nữa thì miêu tả càng thêm trần trụi. Quyển này là truyện nam nam, cũng không biết Đông Tảo tìm đâu ra. Trách sao vừa nãy mặt lại đỏ.

“Cái này…” Ta không đọc được. Tiêu Tuy nhíu mày, còn chưa nói hết câu, đã bị Đông Tảo đè chặt ngực.

Hai chân nó cũng quấn lấy người Tiêu Tuy, cao giọng hỏi “Yêu ta không?”

Tiêu Tuy mở to mắt, lại nghe Đông Tảo chơi xấu nói “Yêu ta thì phải đọc cho ta nghe.”

Đây hoàn toàn là do bình thường được chiều quá hóa hư, không biết sợ là gì!

Đông Tảo đỏ mặt, cũng không hiểu sao chỉ cần nhìn vào mắt Tiêu Tuy là toàn thân nó đã nóng rực, môi có chút ngứa ngáy. Đông Tảo mím môi, trước nay nó chưa từng bạc đãi mình ở phương diện này bao giờ, cho nên ôm mặt Tiêu Tuy hôn xuống. Đầu lưỡi nhanh chóng câu dẫn Tiêu Tuy, lại ngồi trên eo Tiêu Tuy uốn éo lộn xộn.

Tiêu Tuy thả lỏng tay, sách rơi bộp xuống mặt đệm. Chỉ là lúc này chẳng ai rảnh mà quan tâm. Hai tay hắn ôm lấy Đông Tảo, cả hai lăn một vòng, giầy dép theo cơn hỗn loạn rớt đầy đất.

Đông Tảo giống như một tiểu lưu manh, hổn hển hít thở, nói ra câu thoại trong truyện “Tiểu yêu tinh, hôm nay ta phải ăn sạch ngươi!”

Tiêu Tuy sợ nó ngã, một tay nắm chặt eo nó, một tay chế trụ sau gáy nó, áp đến sát cạnh mình, hôn hôn khóe miệng cười nói “Trong chúng ta, rốt cuộc ai mới là tiểu yêu tinh?”

Đông Tảo hừ một tiếng, há miệng cắn lên xương quai xanh của Tiêu Tuy, thẹn quá hóa giận cãi “Hừm, không cho ngươi lật tẩy ta!”

Tiêu Tuy bị Đông Tảo chọc cười. Các tỳ nữ bên ngoài cực kì thức thời mà đóng cửa, lui đi.