Âm thanh bên ngoài lập tức im bặt. Mà trong phòng cũng chỉ còn hai trái tim đang thình thịch thình thịch đập loạn, cùng hai người không biết làm gì ngoài ôm nhau.
Đông Tảo khóc nấc, đầu dúi vào ngực Tiêu Tuy, nước mắt chùi hết lên áo ngoài của hắn.
Tiêu Tuy giơ tay, muốn ôm an ủi thiếu niên trong lòng. Nhưng khi nhìn thân thể của Đông Tảo, hắn lại do dự.
Lúc này mà làm bất kì điều gì cũng đều giống như mình thừa cơ sàm sỡ mật thám nhỏ vậy.
“Đừng ăn ta, đừng ăn ta, ta ăn không ngon đâu.” Đông Tảo nhắm chặt mắt, khóe mắt hãy còn ươn ướt. Cái miệng nhỏ nhắn khép khép mở mở, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tiêu Tuy sau khi nghi ngờ Đông Tảo có thể biến thành người, đã không biết bao nhiêu lần dựa vào âm thanh của nó để thầm đoán dáng vẻ cao thấp béo gầy. Nhưng cho dù có đoán nhiều đến đâu, cũng kém với người thật rất nhiều.
Đông Tảo giống với loại hình dễ thương, khiến người ta mềm lòng.
Cái tay giơ lên của Tiêu Tuy rốt cuộc ôm xuống sau gáy Đông Tảo, trấn an vuốt ve mái tóc mềm của nó “Ừm, không ăn ngươi.”
Đông Tảo ngẩng vội đầu lên, lau đi giọt nước mắt. Hai con mắt đen láy nhìn Tiêu Tuy, mím môi lộ ra vẻ tủi thân.
Tiêu Tuy bị nhìn như thế, lập tức cảm thấy bốn chữ mình vừa nói chưa đủ độ tin cậy.
Hắn hơi do dự, rồi lùi một bước nói “Không ăn ngươi, sau này chỉ nuôi ngươi thôi.”
“Vẫn giống như trước đây chứ?” Trong lòng Đông Tảo thấp thỏm. Nó rất sợ Tiêu Tuy sẽ dùng phương pháp ghi trong “Yêu vật chí” hoặc gọi đạo sĩ bên ngoài vào đây đối phó với mình “Ngươi có còn muốn ngủ với ta nữa không?”
Tuy rằng ngủ cùng một con chim béo và ngủ cùng một thiếu niên thanh tú là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, lại thêm cả việc Tiêu Tuy từng có một giấc mơ không thể nói ra, nhưng nhìn vẻ mặt Đông Tảo lúc này, hắn mà nói không đồng ý, e là nó sẽ lại lập tức khóc òa lên mất.
Thế là, dưới tình huống Đông Tảo hoàn toàn không biết gì về sự uy hϊếp của Tiêu Tuy, hắn gật đầu nói “Ngủ với ngươi.”
Lúc này, Đông Tảo mới thu hồi vẻ mặt muốn khóc, nháy mắt mỉm cười. Không ngờ nó lại còn có thể có một ánh mắt chân thành ngây thơ như thế, thật khiến người ngứa ngáy. Tim Tiêu Tuy giống như bị ánh mắt đó hôn cho một cái, nóng bừng lên như muốn cháy.
“Vậy còn cho ta hôn thì sao?” Đông Tảo đã sớm hiểu hết tính tình của Tiêu Tuy, hay nói cách khác chính là được Tiêu Tuy chiều quen nên được đằng chân lân đằng đầu hỏi.
Khi Đông Tảo còn ở hình chim mà hỏi như vậy, Tiêu Tuy đa phần chỉ cảm thấy buồn cười, chứ không có nhiều cảm xúc khác. Đồng thời, khi Đông Tảo bay lên hôn miệng hắn, hắn cũng không coi đó là hôn môi. Dù cho tên gọi của việc đó cũng không khác là mấy.
Nhưng biến thành người rồi thì nó phải khác!
Cúi đầu nhìn ánh mắt tha thiết của thiếu niên, Tiêu Tuy có chút không biết phải trả lời như thế nào.
Tiêu Tuy không muốn làm một kẻ ngụy quân tử. Nội tâm hắn không hề muốn từ chối Đông Tảo. Thậm chí, lúc nhìn đôi môi mềm mại của Đông Tảo, hắn còn muốn hôn lên đó. Nhưng bộ dáng thuần khiết sạch sẽ này của Đông Tảo khiến Tiêu Tuy cảm thấy suy nghĩ này của mình thật tội lỗi.
Đông Tảo nhìn đời rất đơn giản. Nhưng mình không thể lợi dụng sự ngốc nghếch ấy để động tay động chân với nó được!
Tiêu Tuy nghĩ xong, đang định mở miệng nói, Đông Tảo đã nhìn ra được ý của hắn. Mắt hạnh lập tức trừng lớn “Vậy là ngươi lừa ta! Ngươi đối với ta không giống như trước đây!”
“Việc này…” Tiêu Tuy bị Đông Tảo làm cho nghẹn lời.
Thiếu niên lại càng vì hắn dung túng mà to gan, tranh thủ giành lại địa vị trước đây của bản thân “Ta không quan tâm! Ta muốn hôn!”
Đông Tảo nói xong, kiễng chân chu môi chạm vào môi Tiêu Tuy.
Hai môi khẽ chạm nhau rồi rời ra.
Đông Tảo thỏa mãn, mím môi cười, lại tỏ vẻ như ta đang xấu hổ, giấu mặt vào quần áo Tiêu Tuy.
Tiêu Tuy ngẩn người, hai bàn tay vì muốn từ chối mà đặt lên vai Đông Tảo nháy mắt siết chặt. Chỉ là cảm xúc xoẹt qua, nhưng gần như đã khiến đầu óc hắn mụ mị đi. Hàng trăm luồng suy nghĩ đan xen vào nhau, ở giữa sự hỗn loạn hiện ra sung sướиɠ cuộn trào mãnh liệt.
Hắn thích nụ hôn của Đông Tảo, thích đến mức vượt qua cả dự liệu của hắn rất xa rất xa.
Nếu không phải hai tay hắn còn đang nắm lấy vai Đông Tảo, có lẽ hắn sẽ không khống chế được mà ôm lấy nó vào lòng, rồi sau đó hung hăng hôn sâu một lần.
Ánh mắt Tiêu Tuy dọc theo cần cổ thon dài của Đông Tảo nhìn xuống, từ xương bả vai đến bờ mông đầy đặn. Du͙© vọиɠ xa lạ trong giấc mơ đêm đó lại lần nữa dấy lên.
Hắn buông lỏng tay, chậm rãi trượt xuống trên cổ tay Đông Tảo, khàn giọng hỏi “Ngươi có lạnh không…?”
Tiêu Tuy vừa hỏi, vừa vạch áo ngoài của mình ra, bao lấy Đông Tảo ôm vào lòng. Mặc dù hiện tại, hắn không thể làm được gì. Thế nhưng hành động như thế này đối với hắn cũng là một loại dằn vặt vô tận.
“Ta lạnh.” Đông Tảo giống như bây giờ mới kịp nhận ra là mình lạnh, hơi run rẩy, bộ dáng thiếu niên càng khiến người ta yêu thương hơn.
Tiêu Tuy thở dài, càng ôm chặt Đông Tảo vào trong áo mình, khiến cho hai người dính sát vào nhau.
Bỗng nhiên, hắn lại nghe thấy vù một tiếng, thiếu niên trong lòng biến mất, nhường chỗ cho một con chim béo rơi bụp xuống đất. Nó ngửa đầu lên nhìn hắn, còn dương dương tự đắc tranh công “Nhưng ta biến thành chim thì sẽ không lạnh nữa.”
Áo ngoài mở rộng, Tiêu Tuy cứng đờ tại chỗ nhìn Đông Tảo đang trưng ra bộ dạng đòi khen, lần đầu hắn có xúc động muốn tét mông cái tên mật thám nhỏ kia!
Bên ngoài, tỳ nữ béo, tỳ nữ gầy và thị vệ đợi mòn con mắt cũng không thấy Tiêu Tuy đi ra. Chỉ có duy nhất vị đạo sĩ tự nhận mình đã sống đến một trăm tám mươi tuổi là ung dung bình thản, không hề lo lắng một tí nào.
Tỳ nữ béo cẩn thận lại gần, thử thăm dò đạo sĩ “Đạo trưởng đại nhân, ngài nói xem, trong viện này có yêu quái thật không?”
Đạo sĩ cao thâm mỉm cười “Có, mà cũng không có. Hay nói cách khác, vạn vật đều vì duyên mà thành. Chỉ cần mối duyên này không mất đi, thì sự tình về sau hãy còn khó nói lắm.”
Tỳ nữ béo nghe mà như không nghe, không biết rốt cuộc là có yêu quái hay là không? May mà đạo sĩ cuối cùng cũng nói thêm hai câu tiếng người “Ngươi yên tâm. Yêu quái trong viện này đã bị ta dọa chạy hết rồi, tối cứ yên tâm mà ngủ.”
Ông ta nói xong thì xoay người rời đi. Ánh mắt tỳ nữ béo tràn đầy nghi ngờ, nhưng không dám tiến lên ngăn người lại.
Nói ở đây có yêu quái, muốn bắt yêu, vậy mà lúc rời đi lại vội vội vàng vàng y như lúc đến. Hình như đạo sĩ không có phát hiện ra cái gì hay sao ấy?
Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy không nhịn nổi tò mò, đi ra ngoại viện nghe ngóng chuyện của vị quản sự kia. Nghe được người ta nói, vị quản sự ấy đã được đạo sĩ làm phép, không sao nữa rồi. Quản sự cũng nói luôn là có thể do mình ngủ không ngon cho nên bị lú lẫn.
Đồng thời toàn bộ tin tức lưu truyền về thiếu niên biến ra từ yêu vật cũng bị người người quên mất chỉ trong một đêm. Có thì cũng chỉ nhớ người đó trông giống như người bình thường, có hai con mắt, một cái mũi, hai cái tai, và một cái miệng.
Có điều, đây cũng chỉ là chuyện ngoài lề mà thôi. Ít nhất thì đối với Tiêu Tuy, hắn thật sự không thèm quan tâm một chút nào.
Đông Tảo cực kì hiếu kì với hình dáng con người của mình. Lúc ở trong phòng, ỷ lại không khí ấm áp hòa thuận vui vẻ, nó không mặc gì mà lắc qua lắc lại, nói muốn Tiêu Tuy lấy gương đồng cho nó soi một chút.
Tiêu Tuy nhìn nó lắc lư mà miệng đắng lưỡi khô. Hắn đưa y phục cho Đông Tảo, nhưng Đông Tảo lại tỏ ra vô cùng chán ghét.
“Không mặc y phục đâu!” Thiếu niên nhíu mày, mềm nhũn oán giận “Mặc y phục khó chịu lắm.”
“Không mặc sẽ bị lạnh cóng đấy.” Lòng bàn tay Tiêu Tuy nóng lên, tận lực không nhìn Đông Tảo, phủ áo ngoài của mình lên cho nó, xong bảo nó đi giày vào.
Đông Tảo mở toang vạt áo ngồi trên ghế êm, nhìn giày một lúc liền nói “Không biết đi.”
Tiêu Tuy hết cách, bán quỳ xuống nắm cổ chân Đông Tảo nhét vào trong giày.
Đông Tảo bị buồn ha ha cười, trong lúc giãy dụa, đột nhiên kêu lên một tiếng đầy hứng thú mới lạ. Nó chỉ vào hạ thể mình nói “Ở đây cũng có một con sâu này, nhỏ hơn của ngươi rất nhiều nha.”
Thiếu niên chỉ đơn thuần bàn luận về vấn đề con sâu thịt, giọng nói trong sáng ngây thơ. Nhưng vào tai Tiêu Tuy rồi lại hừng hực cháy lên.
Hắn hít sâu một hơi, tăng nhanh tốc độ đi giày cho Đông Tảo, sau đó mượn cớ thư phòng bận rộn, để một mình Đông Tảo ở lại trong phòng.
Đêm, Đông Tảo vì không muốn làm khó Tiêu Tuy, nên tự mình giải quyết những việc cần làm trước khi đi ngủ. Xong xuôi, nó ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi hắn. Tiêu Tuy ngồi trên ghế đọc sách, hòng có thể tránh được Đông Tảo trong hình dạng thiếu niên, thấy thế thì thoáng thả lỏng.
“A Tuy, đến đây đi ngủ đi.” Ở lần thứ ba Đông Tảo lên tiếng bắt chuyện, hắn rốt cuộc cũng đứng dậy.
Trong phòng ấm áp như đầu hạ, Tiêu Tuy mặc nội y nằm trên giường, con chim nhỏ cuộn tròn cạnh cổ hắn, cách một lúc lại cựa quậy, cách một lúc lại cựa quậy.
“Chưa ngủ sao?” Tiêu Tuy hỏi.
Đông Tảo hơi ngừng lại, nghe Tiêu Tuy hỏi xong thì nói “A Tuy, ta hỏi ngươi chút nha.”
“Hửm?”
Đông Tảo hình như hơi xấu hổ, động động một lúc mới chậm rãi lên tiếng “Lúc ta hóa thành hình người có không xấu tẹo nào không?”
Con chim béo này vẫn rất để ý đến chuyện nó có xấu hay không. Tiêu Tuy quả thực không tài nào hiểu nổi.
Dáng vẻ cẩn thận pha chút tự ti của Đông Tảo khiến Tiêu Tuy xót xa. Hắn cam đoan nói với Đông Tảo “Đông Tảo hóa thành người rất đẹp. Đông Tảo ở hình chim cũng cực kì dễ thương.”
Được người trong lòng khích lệ như vậy, Đông Tảo cảm thấy vô cùng mĩ mãn, cuối cùng cũng buồn ngủ.
“Sao bây giờ không biến thành hình người?” Tiêu Tuy nhịn nhịn nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi hỏi.
Hỏi xong, Tiêu Tuy cảm thấy mình đúng là đạo đức giả quá thể đáng. Rõ ràng là hắn thích Đông Tảo trong hình người như vậy…
“Cái này á, ở hình người lạnh lắm.” Đông Tảo ghét bỏ nói.