Chương 1: Thiếu gia giả danh ham tiền được ông chủ chiều chuộng (1)

"Cướp đây, giao tiền ra đây!"

Ân Ly chống tay lên hông, ngẩng đầu nhìn Quan Cảnh Chiến đang đứng đối diện cậu, với khuôn mặt xinh đẹp thanh tú quá mức.

Quan Cảnh Chiến rất cao, cao hơn Ân Ly gần hai cái đầu.

Dưới bóng tối, khuôn mặt tuấn mỹ của Quan Cảnh Chiến hiện lên u ám, khuôn mặt vô cảm khiến người ta rùng mình.

Ân Ly về chuyện cướp bóc tuy có uy lực nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và vẻ mặt hung hãn của Quan Cảnh Chiến, cậu liền trở nên có chút rụt rè.

[008, thật sự muốn tôi cướp của hắn sao?]

Ân Ly trên mặt không có biểu cảm nào khác, nhưng trong lòng lại có chút khóc lóc khi nói chuyện với 008.

[Ký chủ, anh ta là mục tiêu nhiệm vụ của bạn, xin đừng sợ hãi và hãy dũng cảm đối mặt với nó.] Hệ thống 008 đã nói như vậy.

[Hắn thật đáng sợ, giống như một ác linh ăn thịt người vậy, tôi có thể không tấn công hắn được không?]

Ân Ly sắp khóc, bề ngoài tỏ ra kiêu ngạo nhưng bên trong đang khóc ròng vì sự đáng sợ của người trước mặt, cậu đang cố hành động khêu gợi và mặc cả với Hệ thống 008, nhưng Hệ thống 008 lại phớt lờ cậu.

Ân Ly tuy sợ Quan Cảnh Chiến nhưng vẫn dũng cảm bước tới, dù sao 008 đã hứa với cậu rằng chỉ cần hoàn thành cốt truyện của nhân vật thì cậu có thể tan làm đúng giờ.

Ân Ly cắn môi dưới, cơ thể bắt đầu run rẩy, giọng nói yếu ớt: "Tôi là kẻ cướp, mau giao tiền ra!"

Lúc này Quan Cảnh Chiến mới tỉnh táo lại, từ trong bóng tối bước ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú ôn nhu.

Nhìn Ân Ly đang run rẩy, Quan Cảnh Chiến hơi cong môi nói: "A Ly, em không nhận ra anh à?"

Cảm giác bị người khác gọi tên thật sự rất khó chịu, Ân Ly là người điều khiển giọng nói, thực sự không thể cưỡng lại được giọng nam trầm lạnh lùng như Quan Cảnh Chiến.

Ân Ly cảm thấy khi Quan Cảnh Chiến gọi tên cậu, cậu gần như ngã xuống đất vì nửa người tê dại.

"Tôi, tôi không biết anh, anh, đừng để ta lấy cái tên quen thuộc mà gọi linh tinh!"

Ân Ly cơ thể run rẩy, dù sợ hãi nhưng cậu vẫn muốn đứng dậy đối mặt với Quan Cảnh Chiến đang giả vờ dũng cảm.

Trên môi Quan Cảnh Chiến hiện lên một nụ cười, hắn đến gần Ân Ly, hơi thở ấm áp phả vào mặt Ân Ly.

Ân Ly chỉ cảm thấy hơi ấm trên môi mình rời đi ngay khi chạm vào, và cậu hoàn toàn choáng váng.

Nhìn cậu ngơ ngác, Quan Cảnh Chiến nhếch môi, tâm tình rất tốt.

“A Ly, chỉ cần em cưới anh, tất cả tài sản của anh sẽ là của em.” Lời nói của Quan Cảnh Chiến mang tính dỗ dành, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú mịn màng của Ân Ly.

Nhất thời toàn bộ khuôn mặt Ân Ly đỏ bừng, điên cuồng nhìn bốn phía, căn bản không dám nhìn Quan Cảnh Chiến.

“Tôi nói cho anh biết, nếu anh lại chạm vào tôi, tôi sẽ gọi anh là quấy rối!”

Cho dù trong lòng Ân Ly sợ Quan Cảnh Chiến, nhưng hành vi của Quan Cảnh Chiến quả thực có chút quá đáng, cậu vẫn phải lên tiếng để bảo vệ cho chính mình.

"Tấn công không đứng đắn? Sau đó cảnh sát sẽ cùng nhau đến bắt chúng ta. Dù sao, Ân Ly đừng quên rằng em đang cướp bóc anh." Đôi mắt đen láy của Quan Cảnh Chiến khiến Ân Ly run lên không kiềm chế được.

"Tôi, tôi sẽ hét lên đấy!" Nói xong cậu cắn chặt đôi môi đỏ mọng mềm mại, mở miệng nói.

Trong mắt Quan Cảnh Chiến thoáng qua một nụ cười, sau đó gật đầu đáp: "Được, em cứ hét đi nghe nó rất vô lý có đúng không?."

Sau đó Ân Ly lập tức bị lời nói của Quan Cảnh Chiến đánh bại, cậu lập tức tức giận trừng mắt nhìn Quan Cảnh Chiến, hung hăng nói với Quan Cảnh Chiến: "Đừng nói chuyện!”