Chương 24: Tạ Thất bị người ta ăn vạ (2)

“Là người bên cạnh Tạ công tử…” Tần Uyển Điệp không nhưng biết thân phận của Tư Phù Khuynh, còn nghe nói cô hay mượn thân phận, không biết xấu hổ mà quấn lấy Tạ công tử.

Bây giờ Tạ công tử gặp khó khăn, cô sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?

Tư Phù Khuynh thấy mình phải nói rõ, cô nói: “Tần cô nương, Tạ gia không phải gia tộc tầm thường, mà là Định Bắc Hầu phủ biết không hả Ngoài ra, Tạ Thất công tử cũng không phải kẻ vô danh, chỉ cần hắn nói ra danh hiệu của mình, đâu cần một người ngoài như ta giúp đỡ chứ?”

Tần Uyển Điệp há miệng còn muốn nói cái gì đó.

Nàng ta nói giỏi vậy, là tâm phúc của Tạ công tử bảo nàng ta tới đây nói nhỉ?

Nói Tạ công tử không muốn lộ thân phận?

Tư Phù Khuynh lại nói tiếp: “Tần cô nương, ta là người có vị hôn phu, chú trọng danh tiếng.”

Ý là ngươi đừng hòng vu khống ta.

Cô và Tạ công tử không có quan hệ gì hết!

Tần Uyển Điệp sốt ruột, nhưng lời của Tư Phù Khuynh rõ ràng là không muốn giúp.

Mà người ta không muốn giúp, nàng ta còn có thể làm được gì?

Cưỡng ép cũng không cưỡng ép được…

Tư Phù Khuynh nhìn Tần Uyển Điệp, trong lòng cô lại cảm thấy… cốt truyện này loạn rồi. Dựa theo sự phát triển mạch truyện, lúc này Tần Uyển Điệp chắc vẫn ở huyện Xích Nhàm, phải 1 năm sau mới hồi kinh.

Bây giờ Tần Uyển Điệp lại theo Tạ Ngọc hồi kinh rồi sao?

Tư Phù Khuynh biết thân phận của Tần Uyển Điệp, có điều cô sẽ cố gắng giả bộ không biết. Huống hồ, cho dù Tần Uyển Điệp khôi phục thân phận, Tư Phù Khuynh cũng không sợ.

Tần Uyển Điệp là Công chúa, mẹ của nguyên chủ còn là Trưởng công chúa đó.

Vậy nên, trong lòng Tư Phù Khuynh rất tự tin, cô nói: “Ta nói lại lần nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi, sau này tránh xa ta ra. Ngươi hết lần này tới lần khác xuất hiện ở trước mặt ta để làm gì? Hy vọng ngươi sau này thông minh hơn chút, đừng hòng tính kế ta nữa, nếu để ta phát hiện, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!”

Tư Phù Khuynh nói xong thì xoay người rời đi.

Mặc kệ vẻ mặt cứng ngắc của Tần Uyển Điệp.

Nếu có thể, Tần Uyển Điệp cũng không muốn gặp Tư Phù Khuynh.

Bởi vì chỉ cần gặp cô thì nàng ta sẽ nghĩ tới sự xấu xa của mình. Chuyện lần đó bắt nguồn từ sự tham lam của nàng ta. Về sau, bọn họ cũng chịu quả báo.

Không chỉ bồi thường một vạn cân lương thực, Tần Hạo bị gãy tay chân.

Đại phu nói ít nhất phải nghỉ dưỡng trăm ngày, cho dù sau này khỏe lại, cũng có thể sẽ không được linh hoạt như lúc đầu nữa.

Về tới căn cứ tạm thời của Đế gia, Tư Phù Khuynh bảo Xuân Đào để đồ ăn vặt vào phòng ngủ, còn dặn Xuân Đào ngày mai đừng quên mang theo.

Sau đó cô đóng cửa phòng ngủ lại, bảo Xuân Đào không có việc gì thì đừng tới làm phiền mình.



Trong phòng ngủ của chủ nhân ở tiền viện.

Đế Tử Huân vừa bê bát thuốc uống thuốc, vừa nghe Mục Tư An hồ hởi kể lại sự việc.

“Nàng ta thật sự nói vậy sao?” Đế Tử Huân ngạc nhiên.

“Phải, ngài không biết đại tiểu thư lúc đó nói năng khí thế cỡ nào đâu? Nàng ta nói cái gì mà ta là người đã có vị hôn phu, chú trọng danh tiếng.”

Ha ha!

Khi Mục Tư An vừa nghe thấy thì ôm bụng cười một trận.

Bây giờ nói lại một lần, hắn ta vẫn cảm thấy vui.

Đế Tử Huân khẽ bật cười, để bát thuốc xuống, nói: “Dựa vào nàng ta ư? Còn có danh tiếng gì chứ!”

“Ặc? Ha ha.”

Mục Tư An lại bật cười.