Tư Phù Khuynh ngồi khoanh chân trên giường tu luyện, trên trán toát mồ hôi hột.
Bụp!
Bên cửa sổ có âm thanh rất khẽ.
Tư Phù Khuynh sững người.
Đây là… có người chọi đá vào cửa sổ à?
Quả nhiên, lại “bụp” một tiếng.
Tư Phù Khuynh không vội đi kiểm tra, mãi tới khi cảm giác đau đớn trên người biến mất cô mới đứng dậy, cẩn thận di chuyển tới bên cửa sổ, sau đó cẩn thận mở hé ra, nhìn ra ngoài.
Dưới tầng, con phố trống trải có một người mặc đồ trắng.
Người mặc đồ trắng cầm một chiếc l*иg đèn.
Trong l*иg đèn, ánh nến màu vàng chanh lập lòe, đung đưa một cách quỷ dị.
Chắc là phát hiện Tư Phù Khuynh nhìn ra bên ngoài, người mặc đồ trắng cố tình giơ chiếc đèn l*иg lên.
Dưới màn đêm, gương mặt mông lung của người đó trở nên rõ ràng hơn.
Nam chính sao?
Hắn ta vẫy tay với Tư Phù Khuynh, ý bảo cô đi xuống.
Tư Phù Khuynh tức ê răng.
Đầu óc của người này có vấn đề à?
Lừa mỏ khoáng của nguyên chủ, còn không biết ngại mà tìm tới?
Đôi mắt to linh động đảo một vòng trong phòng, ánh mắt dừng trên cái kệ gỗ trong góc. Trên kệ gỗ có để một chậu nước, là cô cố tình kêu Xuân Đào chuẩn bị, định buổi tối dùng để rửa mặt lau người sau khi tu luyện.
Vì thế, cô vui vẻ đi qua, cầm lấy khăn, nhúng ướt, nhanh chóng rửa mặt.
Sau đó lau mồ hôi trên người.
Cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ hả hê, cô bê cái chậu đặt xuống đất, nhúng chân vào, kì vài phát. Sau đó cô mới bê chậu nước rửa chân lên.
Cẩn thận đi tới bên cửa sổ, cô mở cửa sổ ra, hắt mạnh xuống!
Ào!
Bộp bộp bộp.
Tiếng nước rơi xuống vang lên.
Trong màn đêm yên tĩnh, nó cực kỳ rõ ràng.
“Ặc, Tư cô nương, sao ngươi còn chưa ngủ vậy?” Mục Tư An ở phòng bên cạnh thò đầu ra khỏi cửa sổ, cố tình gọi cô thật to.
Tư Phù Khuynh trợn ngược mắt, nói: “Không có gì cả, đêm hôm khuya khoắt cứ có mèo hoang làm ồn.”
“Ha ha! Mèo hoang à, ha ha ha…
“Im miệng, ảnh hưởng người khác ngủ.”
“Được được.”
“...”
Dưới đường, bóng người đã biến mất.
Đồ hâm!
Tư Phù Khuynh đóng cửa sổ cái rầm.
Đừng tưởng cô ngoài mặt cười hì hì, vui vẻ hướng về phía trước.
Thật ra sâu trong lòng, cô không có cảm giác bến đỗ đối với thế giới xa lạ này, càng đừng nói có tâm trạng chơi trò ám muội với người khác. Mà hành vi đêm nay của nam chính còn chọc điên Tư Phù Khuynh, khiến cô có ấn tượng tệ hơn về hắn ta.
Một nam nhân, nửa đêm canh ba chạy tới câu dẫn tiểu cô nương, đây là chuyện mà con người nên làm à?
Đừng nói đây là cổ đại, ở hiện đại người có thể làm được cũng không nhiều!
…
Ba ngày tiếp theo, Tư Phù Khuynh rất an phận.
Ngoại trừ ăn ở vào buổi tối, cô gần như đều ở trong xe ngựa.
Trên thực tế Tư Phù Khuynh rất bận, cô đang luyện công.
Có lần luyện rồi ngủ quên, tỉnh lại vẫn duy trì tư thế cũ, cơ thể vậy mà không đau như mọi khi. Về sau cô phát hiện sau mỗi lần luyện công, cảm giác đau đớn sẽ giảm đi một chút.
Sự chòng chành của xe ngựa không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình tu luyện của cô.
Tư Phù Khuynh không ngó ngàng tới chuyện bên ngoài.
Bên ngoài, đoàn xe của hai nhà Đế - Tạ hình như đυ.ng độ, tranh nhau đi đầu.
Tranh nhau ba ngày, Tạ Ngọc đích thân đi qua tìm Đế Tử Huân uống ly trà.
Đế Tử Huân vẫn vẻ mặt lạnh tanh mà ứng phó vài câu.
Sau đó, đoàn xe của Tạ gia cứ đi theo đằng sau đoàn xe của Đế gia.
Lọt vào trong mắt của người ngoài không biết chuyện, còn tưởng hai đoàn xe là cùng một nhóm.
Buổi trưa, bọn họ đi qua một sơn cốc.
Đội ngũ của Đế gia dừng lại, nấu cơm tại đó.
Đội ngũ của Tạ gia đi theo đằng sau, vậy mà cũng dừng lại.