Chương 18: Hãy coi ta là người xa lạ

Tư Phù Khuynh ra khỏi nhà trọ, cũng không dám rời khỏi nhà trọ quá xa, cô chỉ đi dạo ở trên con phố này. Đương nhiên, sau khi cô ra ngoài, Hồ Tam đã nhìn thấy, lập tức sắp xếp hai hộ vệ đi theo.

Nếu đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, bọn họ đều không được yên.

Con phố rất đìu hiu, nghèo đói như huyện Xích Nham!

Còn chưa được một phần ba các cửa hàng mở cửa kinh doanh ở hai bên đường.

Chỉ đi dạo một lúc, Tư Phù Khuynh đã chán.

Cô quay lại nhà trọ, ở cửa lớn thì thấy được chuyện thú vị.

Là đoàn xe của Tạ gia tới, muốn tìm chỗ trọ.

Tuy nhiên, nhà trọ đã được Đế Tử Huân bao trọn.

“Ăn miếng trả miếng, không phải không đáp trả mà do chưa tới lúc. Aiya~” Tư Phù Khuynh nhất thời vui vẻ, vậy mà ngâm nga hát, còn sửa lời tức thời.

Hai hộ vệ ở đằng sau: “...”

Đại tiểu thư biết chơi thật đấy!

Có điều, khá hợp cảnh…

Tư Phù Khuynh có hộ vệ mở đường, không chút cản trở mà đi tới cửa nhà trọ.

Tần Uyển Điệp mỉm cười đứng đó, giống như một đóa hoa mẫu đơn sắp nở rộ. Mỹ nhân như này, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường, có một số người còn cố tình đi chậm lại, muốn ngắm thêm một chút.

Tư Phù Khuynh nhìn ra đối phương hình như đang đợi cô đi tới.

Tư Phù Khuynh hất đầu, bước chân không dừng lại, tiếp tục đi về phía nhà trọ.

“Tỷ tỷ!” Tần Uyển Điệp bỗng gọi.

Tỷ tỷ? Gọi ai thế?

Tư Phù Khuynh quay đầu, thấy Tần Uyển Điệp nhìn mình, cô nhìn xung quanh, không có nữ tử nào.

Lần này có thể chắc chắn nàng ta gọi cô.

Vẻ mặt Tư Phù Khuynh rất cổ quái, cô nói: “Ngươi đang gọi ta à?”

“Phải, chuyện lần trước, bọn ta còn nợ ngươi một tiếng xin lỗi.” Tần Uyển Điệp phóng khoáng đi qua, hành lễ trước Tư Phù Khuynh: “Tỷ tỷ, xin lỗi.

Tư Phù Khuynh không tránh ra.

Lời xin lỗi này tới hơi muộn rồi.

Tư Phù Khuynh nheo mắt hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Á? Còn một tháng nữa là 15 tuổi rồi.”

“Ồ… ta 14 tuổi.”

“Phì…”

“Ha ha!”

“Ha ha!”

Tiếng cười vang lên, người vây xem không nhịn được.

Tư Phù Khuynh liếc nhìn xung quanh bằng đôi mắt to đen láy như đang phẫn nộ, cô nói: “Các người cười cái gì? Có cái gì buồn cười chứ. Ta đâu có nói sai.”

Phụt!

Ha ha!

Lần này lại một tràng cười to.

Tần Uyển Điệp tỏ vẻ ngại ngùng nhưng hào phóng thừa nhận lỗi: “Xin lỗi, là ta nhầm lẫn, thì ra là muội muội.”

“Khách sáo quá, có điều, mời ngươi gọi ta là Tư cô nương lương thiện đáng yêu. Cách gọi muội muội này tốt nhất đừng gọi, ta không nhận nổi.”

“Tư cô nương…”

“Được rồi, ta còn có việc, đi trước đây.” Tư Phù Khuynh xoay người đi vào nhà trọ.

Tần Uyển Điệp hấp tấp nói: “Tư cô nương, quanh đây chỉ có một nhà trọ này, ngươi có thể nhường vài phòng được không? Bọn ta bằng lòng trả giá gấp đôi.”

“Không, không thể.”

Tư Phù Khuynh đứng lại, sau đó xoay người nhìn nàng ta, nghiêm túc nói: “Tần cô nương, xin ngươi sau này nhìn thấy ta thì tránh xa ra. Nếu không tránh được cũng hãy coi ta là người xa lạ. Ta không muốn nhìn thấy ngươi, thật đấy. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều sẽ không nhịn được mà nghĩ tới bộ dạng chết thảm của bà bà.”

“Xin lỗi.”

“Ta không trả thù các ngươi, cũng sẽ không tha thứ.” Tư Phù Khuynh có ấn tượng rất tệ đối với Tần Uyển Điệp.

Bất luận đối phương nói gì, làm chuyện gì, cô sẽ không nhịn được mà phỏng đoán theo kiểu ác ý nhất.

Thật ra, Tư Phù Khuynh không hề muốn làm người như vậy… Vậy thì mắt không thấy tim không phiền.

Một màn này không chỉ có Tạ Ngọc ngồi ở trong xe ngựa nhìn thấy, ngay cả Đế Tử Huân đứng ở trước cửa sổ tầng 2 cũng nhìn thấy.

Tư Phù Khuynh vừa đi vào đại sảnh.

Thì vừa hay nhìn thấy Xuân Đào vội vàng chạy ra: “Cô nương, người ra ngoài đi dạo, sao không gọi nô tỳ chứ.”

“Không sao đâu, ta chỉ đi dạo quanh đây thôi.” Tư Phù Khuynh xua tay, sau đó chuồn lẹ về phòng. Sau khi đóng cửa lại thì cô bắt đầu tu luyện.

Điểm võ lực quá thấp, không đủ cảm giác an toàn!

Đêm khuya.

Bên ngoài nhà trọ cực kỳ yên tĩnh.

Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy vài tiếng côn trùng và chó sủa.

Trong phòng, dưới ánh đèn màu vàng chanh.