Chương 17: Đoán mệnh

Chắc hắn giống cô, ăn trong phòng.

Có điều, đồ ăn trên bàn chỉ có màn thầu và rau muối?

Tư Phù Khuynh quay lại phòng, nhìn đồ ăn của mình.

Hai món ăn kèm, một mặn một chay và một bát cơm.

Xã hội phong kiến ác ôn, đẳng cấp phân chia nghiêm ngặt.

Tư Phù Khuynh cảm thấy… aiya, như vậy thật tốt.

Cô ăn ngon lành.

Ăn quá no, Tư Phù Khuynh sờ bụng: “Xuân Đào, ta xuống tầng đi tản bộ.”

“Ặc, được.”

Xuân Đào vội vàng nhét màn thầu vào trong miệng.

Tư Phù Khuynh thấy vậy, vội vàng nói: “Đừng vội đừng vội, ngươi từ từ ăn, ta xuống tầng đi dạo trước.”

“Cái này…”

“Sẽ không có nguy hiểm gì đâu, Mục Tư An và Hồ Tam đều ở dưới tầng.”

“Được.”

Tư Phù Khuynh nhanh chóng chạy ra ngoài, đi xuống tầng.

Mục Tư An phát hiện ra cô đầu tiên: “Yo, Tư cô nương!”

“Cái gì?”

“Quả nhiên người đẹp vì lụa.”

“... Ngươi muốn chết à?”

Ánh mắt giễu cợt đó, đừng rõ ràng như thế được không?

Bỗng nhiên, Tư Phù Khuynh nhớ tới một chuyện kỳ lạ, trong truyện "Công chúa ăn mày", tuy được viết theo góc nhìn của nữ chính Tần Uyển Điệp, cô và Đế Tử Huân quen nhau ở kinh thành. Tuy nhiên, Mục Tư An là bạn tốt kiêm tâm phúc của Đế Tử Huân lại không được nhắc tới chữ nào trong truyện.

Nếu là nhân vật phụ râu ria thì quá râu ria rồi.

Kỳ lạ, quá kỳ lạ.

Lẽ nào… nhận cơm hộp sớm à?

Tư Phù Khuynh kinh ngạc.

Mục Tư An vốn đang đầy hứng thú nhìn gương mặt nhỏ không ngừng thay đổi của Tư Phù Khuynh.

Đợi khi ánh mắt của cô nhìn mình trở nên thương xót thì bỗng giật mình.

Sao giống như nhìn người chết vậy?

Mục Tư An dựng tóc gáy trong lòng.

Tư Phù Khuynh tốt bụng nhắc nhở: “Trên đoạn đường này phải cẩn thận, nhất là ngươi, chú ý an toàn.”

“Tư cô nương đã phát hiện chuyện gì sao?” Mục Tư An lập tức trở nên nghiêm túc.

Tư Phù Khuynh lắc đầu: “Không. Là ngươi.”

“Ta làm sao?”

“Ấn đường đen xì, sắp có kiếp nạn.” Cô bịa chuyện.

“...” Mặt Mục Tư An chảy đầy vạch đen: “Ngươi đổi nghề rồi sao? Không làm đại tiểu thư, đổi sang đi làm lừa đảo.”

Tư Phù Khuynh có dáng vẻ bà cụ non nghiêm túc kiểu “ngươi đừng có không để tâm”, cô nói: “Thà tin là có, chứ đừng tin là không, hiểu chứ? Tự thu xếp đi, haizz.”

Một người tốt như này, sao lại chết chứ?

Lừa đảo Tư Phù Khuynh thở dài, rời đi với vẻ tiếc nuối.

Làm như hắn ta chết trẻ vậy.

Đế Tử Huân đứng ở hành lang tầng 2, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Mục Tư An vừa muốn gọi Tư Phù Khuynh lại thì vô tình nhìn thấy Đế Tử Huân.

Gặp phải chuyện thú vị như vậy, đương nhiên phải tìm một người để chia sẻ.

Hắn ta vui vẻ chạy lên tầng, ghé sát người Đế Tử Huân, nói chuyện vừa rồi như một câu chuyện cười cho Đế Tử Huân nghe.

Đế Tử Huân nghe xong thì như có suy tư.

Mục Tư An thấy vậy, nụ cười khựng lại: “Ngài không phải coi là thật chứ.”

“Lo xa không thừa, phòng trước vô hại. Đừng để trưởng bối của nhà ngươi lãng phí uổng tâm tư đặt tên cho ngươi.” Đế Tử Huân từ tốn nói.

Mục Tư An cảm thấy như bị người khác tát một cái, mặt rất đau.

Có điều, hắn ta vẫn thái độ đoan chính, thu lại sự chểnh mảng.

Đi lại ở bên ngoài, cẩn thận vẫn hơn.