Chương 16: Rình trộm

Hai người rời khỏi xe ngựa, Hồ Tam nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta thật sự không cần cho người để ý à? Nhỡ mà xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

“Thế tử nói không cần thì không cần.”

Mục Tư An có lúc cũng không hiểu được suy nghĩ của Đế Tử Huân, hắn ta nói: “Ngươi nói xem tại sao nàng ta lại cầm giấy đưa ngươi xem?”

“Ta cũng thấy lạ.” Hồ Tam cũng thấy lạ.

Đừng tưởng Hồ Tam chất phác hiền hậu thì sẽ là một hán tử thô kệch.

Thật ra hắn ta là người có vẻ ngoài trì độn nhưng tâm tư rất cẩn mật.

Chuyện mà Mục Tư An có khi bỏ sót, Hồ Tam sẽ chỉ ra kịp lúc.

Tuy Đế Tử Huân nói không cần phái người đi canh, Mục Tư An và Hồ Tam sau đó vẫn thỉnh thoảng chú ý tới xe ngựa của Tư Phù Khuynh.

Tới giờ tuất.

Một khắc trôi qua.

Một khắc nữa trôi qua!

Cuối cùng cũng tới tờ tuất ba khắc!

Xe ngựa thì sao?

Không có động tĩnh! Không có ai xuống xe!

Ơ, không có âm thanh gì cả à?

Trôi qua một lúc nữa, rèm cửa vẫn bất động.

Mục Tư An lén gọi Xuân Đào tới, xác nhận Tư đại tiểu như vẫn ở trong xe ngựa.

Hồ Tam rời đi một lát, quay lại thì rón rén ghé qua, nhỏ giọng nói: “Ta đã tới chỗ cây đô ở phía đông của thôn, Tạ Thất công tử đang đợi.”

Mục Tư An hỏi đầy hứng thú: “Một mình sao?”

“Hì, một mình.” Hồ Tam cười he he.

Mục Tư An cũng cười theo: “Dưới gốc cây có phải có rất nhiều muỗi hay không?”

“Cực kỳ nhiều.”

“Thú vị thật đấy.”

“Đúng thế, rất thú vị.”

Tạ Thất công tử tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành bị người ta cho leo cây rồi.

Mục Tư An vỗ vai của Hồ Tam, cười ha ha nói: “Ngươi ở đây trông, chuyện thú vị như vậy, ta phải nói cho Thế tử.”

Hồ Tam: “...”

Cái tên thiếu đòn này không sợ bị ăn đập à?

Mục Tư An không nghĩ tới điều đó, hắn trưng ra dáng vẻ nghiêm túc, đi bẩm báo tình hình.

Đế Tử Huân nghe xong cũng nhíu mày.

Sau đó thì sao?

Không có sau đó nữa, nên làm gì thì làm cái đó.

Mục Tư An cảm thấy vô vị, hắn ta lại tới chỗ Hồ Tam, quan sát tiến triển.

Cứ thế trôi qua một đêm.

Tư Phù Khuynh ngoại trừ muốn trà một lần ra thì không có động tĩnh gì nữa.

Ngược lại, Tạ Thất bị muỗi đốt cả đêm dưới gốc cây đa.

Mãi tới khi đoàn xe của Đế Tử Huân khởi hành, góc rèm cửa sổ xe được vén lên, Đế Tử Huân còn nhìn thấy Tạ Thất công tử từ đi về phía thôn.

Còn về Tư Phù Khuynh?

Cô dậy sớm ăn đồ ăn xong thì lại chui vào trong khoang xe. Cô căn bản không ngờ có người đợi cô cả đêm.

Đi đường khoảng hơn nửa ngày.

Buổi chiều bọn họ tới một trận nhỏ.

Do đêm qua mọi người nghỉ ngơi không tốt, Đế Tử Huân quyết định bao nhà trọ duy nhất trong trấn nhỏ, để mọi người nghỉ ngơi thoải mái, sáng sớm mai lại lên đường.

Tư Phù Khuynh xuống xe ngựa, tinh thần thoải mái.

Cô dẫn theo Xuân Đào, vui vẻ lượn một vòng trong nhà trọ.

Giống như đại vương đi tuần núi!

Đế Tử Huân bị sự lắc lư của xe ngựa làm cho đau nhức xương khớp: …

Bản Thế tử có phải đã già rồi không?

Lên tầng 2.

Tư Phù Khuynh chọn một căn mở cửa sổ ra thì có thể nhìn thấy đường phố.

Cô ngay lập tức muốn nước nóng, nói muốn tắm rửa.

Cô ngâm mình trong nước nóng, cảm thấy cả người rất dễ chịu. Nếu không phải do Xuân Đào ở bên ngoài gọi cô ăn cơm, Tư Phù Khuynh vẫn chưa muốn rời khỏi thùng tắm.

Cô thay một bộ quần áo mà Xuân Đào mang tới.

Váy màu xanh nhạt, thích hợp cho tiểu cô nương mặc, được may đo rất đẹp.

Không có cô gái nào không thích quần áo mới, Tư Phù Khuynh cũng không ngoại lệ, sau khi vui vẻ mặc xong thì cô xoay người vứt đồ cũ đi, phát huy tính thích cái mới ghét cái cũ.

Xuân Đào đưa cơm tới phòng.

Tư Phù Khuynh đặc biệt ra khỏi phòng, nhìn thấy đại sảnh dưới tầng.

Người của đoàn xe đều ăn cơm ở trong đại sảnh, bao gồm cả Mục Tư An và Hồ Tam, chỉ không nhìn thấy Đế Tử Huân.