Bây giờ Tư Phù Khuynh bày tỏ sự yếu thế với cô, chẳng qua do nàng ta chưa mạnh, không có chỗ dựa mà thôi.
Tư Phù Khuynh quay đầu rời đi.
Nói chuyện với nàng ta còn không quan trọng bằng việc đi vệ sinh.
Giải quyết xong, rửa tay, Tư Phù Khuynh lại quay lại xe ngựa.
“Cô nương, ăn cơm thôi.” Xuân Đào nhắc nhở.
Tư Phù Khuynh lập tức ngồi hẳn hoi: “Bưng vào đi, ta muốn ăn trong xe ngựa.”
“Được, cô nương đợi chút.”
Xuân Đào làm việc rất nhanh nhẹn, không lâu sau thì bưng một món mặn một món chay và một chiếc bánh to vào. Chiếc bánh này được nướng cả hai mặt, vừa thơm vừa mềm.
Tư Phù Khuynh ăn rất ngon miệng, cô vô cùng thỏa mãn.
Trước khi chưa xuyên không, cô sẽ không thèm đếm xỉa tới những món ăn này.
Cô đã đói hơn nửa tháng…
Giờ được ăn uống no nê, Tư Phù Khuynh ưỡn bụng, nằm giạng tay giạng chân ra. Nhất thời vui quá, cô không nhịn được mà ngâm nga bài hát ngay cả bản thân cô cũng không biết là gì, hai cái chân nhỏ đung đưa.
Xuân Đào cách rèm cửa nghe thấy thì không nhịn được mà muốn cười, suy cho cùng vẫn là một tiểu cô nương.
Tư Phù Khuynh không ra ngoài, không đồng nghĩa không ai quấy rầy.
Xuân Đào chỉ rời đi một lát thì có người lén tới đưa giấy nhắn.
Trên giấy chỉ có một dòng chữ.
Hờ hờ, xem không hiểu, xem không hiểu!
Tư Phù Khuynh vốn muốn ngó lơ nhưng sau đó cô vẫn rón rén xuống xe, chạy tới chỗ Hồ Tam.
Không phải cô không muốn tìm Mục Tư An, mà cô cảm thấy Mục Tư An là một con cáo già, không dễ chung đυ.ng.
Vẫn là Hồ Tam chất phác, khiến người khác yên tâm.
Hồ Tam sờ gáy, nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Ta nhặt được một tờ giấy nhắn, ngươi nói xem bên trong có ý gì?” Tư Phù Khuynh ghé sát lại, nói nhỏ một cách thần bí.
Hồ Tam cũng bị nhiễm dáng vẻ của cô, hắn ta dường như trở nên lo lắng: “Dòng chữ gì?”
Tư Phù Khuynh lấy ra.
Hồ Tam liếc nhìn, nói: “Giờ tuất ba khắc, dưới cây đa ở phía đông của thôn, không gặp không về?”
Đây là ai mà hẹn cô gặp mặt buổi tối?
Tư Phù Khuynh lại ghé đầu qua, thầm đọc chữ bên trên, so với chữ mà Hồ Tam nói, không nhiều hơn một chữ, không ít hơn một chữ.
Người hẹn cô còn không để lại tiêu đề?
Hừ!
Giấu đầu hở đuôi!
Ta đi gặp ngươi mới lạ đó.
Hồ Tam ngờ nghệch nói: “Có cần giao tờ giấy cho Thế tử không?”
“Giao cái gì chứ? Chút chuyện nhỏ này, sao có thể làm phiền Thế tử chứ.”
Tư Phù Khuynh giật lại tờ giấy.
Mười sáu chữ đó, cô phải cầm về học, he he.
Tư Phù Khuynh không biết người hẹn mình là ai, Hồ Tam lại nhìn ra ngay.
Tạ Thất công tử!
Ngoại trừ nét chữ đó ra, còn vì tờ giấy đó!
Lúc đó Tạ Thất công tử đều sử dụng loại giấy này để lập chứng từ, nó tỏa ra mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Tư Phù Khuynh lại quay lại xe ngựa.
Cô học từng chữ một.
Tốt xấu gì trong quãng thời gian đi học, cô miễn cưỡng tính là một học sinh giỏi. Vậy nên mười sáu chữ này, cô không mất bao nhiêu thời gian thì đã viết mà không cần. Nếu đã nhớ rồi, cô ném luôn tờ giấy nhắn sang một bên, sau đó dặn Xuân Đào một câu đừng làm phiền cô thì bắt đầu luyện công.
Tư Phù Khuynh của lúc này vẫn không biết nội dung của tờ giấy nhắn đã truyền tới chỗ Đế Tử Huân.
Mục Tư An và Hồ Tam lưu ý thần sắc của Đế Tử Huân.
Hai người phải rất cố gắng mới tránh để ánh mắt nhìn lêи đỉиɦ đầu của Đế Tử Huân.
Sừng kìa!
Thế tử gia đáng thương, rõ ràng là một anh tài, Tư cô nương sao lại không thích chứ?
Đế Tử Huân liếc nhìn hai người, nói: “Các ngươi ngây ra đó làm cái gì? Còn không mau cút.”
“Thế tử, có cần để ý Tư cô nương không?” Hồ Tam không nhịn được mà hỏi.
Đế Tử Huân rất bình tĩnh, nói: “Không cần để ý, kệ nàng ta.”
Mục Tư An và Hồ Tam không hiểu nhưng không hỏi nhiều nữa.