Warning: H
Tống Trạch chờ chờ một hồi không thấy động tĩnh nữa, mất kiên nhẫn hừ một tiếng, mở ra đôi mắt ngập sương trừng Lâm Kính Tổ. Lâm Kính Tổ thật nghiêm túc nhìn cậu:
“Tống Trạch, nếu em thấy khó chịu, chúng ta có thể không làm.” Tiểu Cát có nói qua, thân thể không phải để làm chuyện đó, lúc mới đi vào sẽ rất đau.
“Em đừng nhẫn nại. Vì sự vui sướиɠ của mình mà bắt em chịu khổ, Lâm Kính Tổ anh không cầm thú như vậy.”
“Lâm Kính Tổ, anh nói bậy cái gì?” Tống Trạch tức giận không chỗ trút, nếu không phải chỗ đó của mình còn bị người ta cầm trong tay, quả thực đã nâng chân lên đá hắn. Hắn cầm thú nhiều lần như vậy rồi, bây giờ mới nhớ hỏi vấn đề này sao?
Vẻ mặt Lâm Kính Tổ vẫn cực kỳ thành khẩn: “Anh nói thật. Nếu em cảm thấy đau, anh sẽ không làm.”
Cả người Tống Trạch run rẩy, một nửa là tức giận, một nửa là nghẹn ngào. Kéo Lâm Kính Tổ qua, cắn một ngụm lên vai hắn:
“Anh dám không làm thử cho em xem?”
“Nhưng, nhưng…”
“Chậm chạp cái gì, Lâm Kính Tổ, anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không?”
Lâm Kính Tổ cúi đầu áp lên trán Tống Trạch, mắt trừng to đến sắp rớt ra:
“Tống Trạch, anh có phải là đàn ông hay không em biết mà?”
“Em đang nghi ngờ anh, anh… a ưm!”
Tống Trạch rêи ɾỉ chói tai, đồ dã man chết tiệt, dám xông thẳng vào như vậy. Lâm Kính Tổ một tay nâng đùi Tống Trạch, hoang mang ngừng động tác, tay kia dưới nước an ủi bộ phận đang run rẩy dựng thẳng:
“Tống Trạch, có đau lắm không?”
Tống Trạch ngưỡng cổ ra sau, đôi mắt như hồ xuân ướŧ áŧ long lanh cùng đôi môi phấn nộn khẽ hé mở làm Lâm Kính Tổ gần như tan chảy. Tống Trạch phát ra tiếng nức nở mơ hồ nho nhỏ như mèo kêu, Lâm Kính Tổ đưa tai qua:
“Cái gì?”
Tống Trạch oán hận cắn một ngụm lên tai hắn: “Em bảo anh động!”
Ầm, dưới hồ nổi lên thật nhiều bọt nước. Con chim gì đó sống trong rừng già chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, tiếng động này sao không giống tiếng sóng biển vậy, mà ai cứ kêu “Tống Trạch” không ngừng thế, rồi còn ai cứ nức nở rên rĩ như mèo vậy? Quấy rầy giấc ngủ ngon của người ta.
Tiếng rên của Tống Trạch nồng đậm ý khóc, hai chân trắng nõn mịn màng quấn chặt eo Lâm Kính Tổ, theo động tác của Lâm Kính Tổ mà lắc lư trong dòng nước ấm áp, mặt nước liên tục gợn sóng, ngày càng kịch liệt, Lâm Kính Tổ dùng sức đâm về phía trước, khóa chặt tiếng hô của Tống Trạch trong miệng mình, chất lỏng còn nóng hơn cả nước nóng lan tràn hòa vào nước.
Tống Trạch kiệt sức ngã trên người Lâm Kính Tổ, tùy Lâm Kính Tổ tẩy rửa sạch sẽ cho cậu rồi bế lên. Lâm Kính Tổ thật cẩn thận ôm Tống Trạch trần trụi, làn da trắng nõn của Tống Trạch phủ kín dấu hôn phấn hồng, dường như hoa đào nở giữa mùa xuân. Mắt Lâm Kính Tổ hiện lên quang mang của sói, ngoài miệng vẫn thật thành khẩn:
“Tống Trạch, có đau không?”
Tống Trạch dùng đôi mắt ngập sương hung hăng trừng hắn, tên khốn được tiện nghi mà còn khoe! Lâm Kính Tổ không chút để ý bế cậu đi vào phòng ngủ, tâm tình tốt bắt đầu rống:
“Mùa xuân hoa nở, chim chóc tự do – ngao, Tống Trạch, đừng nhéo!”
Chim chóc trong rừng già tức giận kêu một tiếng, có để người ta ngủ không vậy?
Hôm sau.
Trên đường từ khách sạn suối nước nóng về trường đại học nào đó có một rừng đào hoang dã. Những cành đào phấn hồng nở rộ từng mảng từng mảng. Có một chiếc xe hơi đậu giữa khu rừng. Cửa kính bị đóng, không thấy rõ cảnh tượng bên trong, chỉ có vài tiếng rên rĩ mơ hồ cùng đứt quãng bị truyền ra qua khe hở:
“Lâm Kính Tổ anh… không… không biết liêm sĩ… A! Nhẹ, nhẹ chút…”
Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa đào bay đầy trời, đáp lêи đỉиɦ xe hơi đang lắc lư.
Ngày xuân đến rồi. Hoa đã nở rồi.
>>Hoàn<<